Là tôi nguyện ý.
Bởi vì bốn chữ này, cả bữa ăn cơm này Du Tâm Kiều hầu như không cảm nhận được một chút mùi vị nào cả. Trong đầu cậu lúc này ngoài sự hoang mang ra thì không còn bất cứ thứ gì nữa.
Trên đường về nhà sau khi ăn tối xong, cậu mới nghĩ ra được thêm câu hỏi: “Vậy lúc tôi đến công ty luật của cậu thì tại sao tôi lại không tìm cậu, bảo cậu làm luật sư riêng cho tôi nhỉ?”
Sự nghiệp chủ yếu của cậu vừa mới chuyển về hoạt động trong nước, mà luật pháp của nước ngoài không có cách nào áp dụng ở đây. Nên cậu cần có sự thay đổi phù hợp với nơi đây. Cho nên cậu muốn tìm một vị luật sự trong nước làm đại diện cho cậu. Phụ trách giải quyết những vấn đề về pháp luật, cũng như đánh giá những hậu quả rủi ro. Đây là vấn đề cần ưu tiên hàng đầu khi cậu chuyển sự nghiệp của mình về nước.
“Tôi là luật sư giải quyết các vụ án hình sự.” Từ Ngạn Hoàn trả lời câu hỏi của cậu: “Hơn nữa tôi vừa mới vào làm cho công ty luật, không có đủ kinh nghiệm cũng như tư cách.”
-------Vậy tiền lương của cậu là bao nhiêu, có đủ để mua căn nhà này không?
Câu hỏi như thế này nếu thực tế mà hỏi thì thực sự rất mất lịch sự, nên Du Tâm Kiều đã nhịn không hỏi vấn đề đấy.
Cậu sờ vào điện thoại sau đó mở tài liệu về luật sư mà Lương Dịch khi nãy vừa gửi cho cậu.
Họ Hình, ba mươi lăm tuổi, có mười năm kinh nghiệm làm việc. Từ họ tên cũng như những cái khác trên hồ sơ có thể thấy người này có năng lực và kinh nghiệm đến mức nào.
Nhưng mà chẳng lẽ chỗ công ty luật này không cho người mới có cơ hội để tập luyện ư? Du Tâm Kiều bắt đầu suy xét, khách hàng là bạn học cũ của Từ Ngạn Hoàn vậy chẳng phải là do anh đã kéo người tới cho công ty sao?
Hoặc là tối thiểu cũng phải chia hoa hồng cho người ta chứ?
Lát nữa hỏi luật sư Hình một chút xem sao.
Sau khi đưa Du Tâm Kiều trở về nhà, Từ Ngạn Hoàn lại quay lại công ty luật.
Ý thức được việc Từ Ngạn Hoàn vội vàng quay về cũng chỉ vì cùng cậu đi ăn trưa, Du Tâm Kiều liền có một cảm giác vi diệu không thể diễn tả được bằng lời.
Sau khi cho nhím con ăn xong, cậu liền hỏi người duy nhất trên thế giới ngoại trừ không mất kí ức như Du Tâm Kiều, cũng không giống như Từ Ngạn Hoàn không mở miệng nói chuyện về sự tình đã diễn ra giữa hai người: “Bảo bối à, có thể nói cho tôi biết. Tôi và Từ Ngạn Hoàn đã sống chung với nhau như thế nào sau khi kết hôn không?”