Sau khi đổi quần áo xong, trước khi Du Tâm Kiều đi ra ngoài đã lục tìm chìa khóa nhà một hồi lâu, mới sực nhớ ra cửa của căn nhà này không cần dùng đến chìa khóa. Dùng dấu vân tay là có thể mở được rồi.
Từ Ngạn Hoàn đi đằng sau, cùng đi ra ngoài với cậu. Cả hai tiến vào thang máy, có một tấm gương được đặt bên trong thang máy, Du Tâm Kiều có thể nhìn thấy bản thân cao đến tai của của Từ Ngạn Hoàn.
Có thể thấy đây là sự chứng minh cho việc đã trôi qua sáu năm rồi. Chí ít bây giờ cậu cúi đầu không phải nhìn được vòm ngực của Từ Ngạn Hoàn mà nhìn thấy cổ của anh.
Xuống đến lầu một, Từ Ngạn Hoàn mới hỏi: “Đi đâu?”
Du Tâm Kiều nói: “Ăn cơm.”
Từ Ngạn Hoàn giơ tay cản Du Tâm Kiều đi ra khỏi thang máy, sau đó ấn thang máy đi xuống thêm một tầng.
Khoảng cách của hai người trong thang máy vô cùng gần, nên động tác của hai người đã vô tình làm cánh tay chạm vào nhau. Du Tâm Kiều thấy hơi không thoải mái nên đã né cánh tay đi. Làm cho cánh tay của cậu ma sát với vải quần áo.
Cậu không dám nhìn vào chiếc gương đấy nữa, chỉ nghe thấy Từ Ngạn Hoàn nói: “Tôi đưa cậu đi.”
Mãi cho đến khi xe chạy trên đường cậu mới nhớ ra là bản thân chưa có nói là muốn đi đâu ăn cả.
Chiếc xe đỗ ở gần một tòa nhà văn phòng. Sau khi xuống xe một người đi trước một người đi sau mà đi vào quán cơm ở trong tòa nhà. Đi đến vị trí gần cửa sổ mà ngồi.
Lúc nãy ở phía xa xa, Du Tâm Kiều cảm thấy bảng hiệu của cửa tiệm này vô cùng quen mắt. Giống như không cần sự chỉ dẫn của Từ Ngạn Hoàn, cậu cũng biết đi đến chỗ nào của cửa tiệm.
Trong tiệm không quá đông khách, bà chủ tự phục vụ món cho mọi người.
“Hôm nay gói mang về hay ăn ở đây?”
“Ăn ở đây ạ.”
“Hiếm khi ta....vẫn là hai phần hoành thánh nhân tôm nõn đúng không?”
“Vâng.”
Bà chủ ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn Du Tâm Kiều ngồi trước mặt của Từ Ngạn Hoàn, cười mỉm mà quay đầu đi vào phòng nấu ăn.
Du Tâm Kiều đúng lúc lên tiếng: “Cậu vẫn thường xuyên ăn ở đây hả?”
Từ Ngạn Hoàn “ừm” một tiếng: “Ở ngay dưới công ty luật, thuận tiện hơn.”
Du Tâm Kiều gật gật đầu: “Không ngờ cậu sẽ trở thành một luật sư đấy.”
Cậu vốn tưởng rằng chỉ có Du Tâm Kiều năm mười tám tuổi mới cảm thấy như vậy, dù sao thì ngày đó Từ Ngạn Hoàn là một người không quan tâm đến tất cả mọi người xung quanh cũng như mọi sự việc xảy ra. Rất khó để có thể tưởng tượng được anh sẽ trở thành luật sư bào chữa cho người dân trong những vụ án.Nghe được những câu này của Du Tâm Kiều, Từ Ngạn Hoàn liền hơi ngẩn người ra một lát.
“Lúc trước cậu cũng nói như thế.” Anh nói: “Lúc chúng ta gặp lại nhau.”
Chẳng mấy chốc những bát hoành thánh nóng hổi cũng đã được bưng lên.
Mùi hương thơm ngon của thức ăn xộc lên mũi của cậu, Du Tâm Kiều liếc nhìn rồi dùng muỗng đang cầm trên tay khuấy vài vòng trong bát sứ: “Vậy lúc tôi với cậu gặp nhau ở công ty luật, có phải tôi đã nói...những lời không nên nói không?”
Cậu vẫn còn nhớ việc Lương Dịch kể về cái đoạn cậu bảo về “mẫu hình bạn đời tiêu chuẩn” của cậu-------ít nhất phải như luật sư Từ mới được.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Từ Ngạn Hoàn im lặng một lúc lâu. Giống như anh đang lục kí ức nhớ lại cảnh tượng mình bị “sàm sỡ”.
Nhưng khi anh mở miệng ra nói chuyện thì lại vô cùng bình tĩnh: “Không có.”
Từ Ngạn Hoàn nói: “Cậu chỉ đến công ty luật để lấy giấy ủy quyền mà thôi, chứ không có nói chuyện với tôi.”
Du Tâm Kiều: “......Thật hả?”
Không lẽ nào Lương Dịch thật sự nhớ sai ư?
Giống như tìm thấy được một cơ hội thích hợp, Từ Ngạn Hoàn liền trả lời vấn đề hôm qua cậu hỏi: “Sau này khi chúng ta kết hôn, cũng không phải là do cậu cưỡng ép tôi đâu.”
Anh nhìn Du Tâm Kiều, giống như nhìn xuyên qua sương mù về kí ức sáu năm trước.
“ Là tôi nguyện ý.” Từ Ngạn Hoàn nói.
—---------------------------------------------------------------------------------------------
Có thể có khoảng 3 chương ở hiện thực.