Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Lương Dịch dùng ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* mà nói: “Còn có thể đại biểu cho cái gì nữa? Đương nhiên là đại biểu cho việc cậu vô cùng yêu người kia rồi!”
*恨铁不成钢: Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn. Hoặc gấp gáp muốn làm đó mà không được.
Du Tâm Kiều: “.....”
Giống như đang nói lúc trước cậu vô cùng yêu Từ Ngạn Hoàn vậy.
Nhân lúc kí ức về tuổi mười tám của cậu còn đang mới mẻ, Du Tâm Kiều liền tỉ mỉ mà nhớ lại. Xác nhận bản thân từ trước tới giờ chưa từng nói yêu Từ Ngạn Hoàn một lần nào cả. Đến cả việc theo đuổi anh cũng chỉ là vì đang muốn chống đối lại mẹ của cậu mà thôi.
Trong con mắt của các nhà nghệ thuật yêu thích âm nhạc mà nói, tình yêu giống như một cơn gió, giống một liều thuốc, là một ca khúc trong sáng như ánh mặt trăng. Mà Du Tâm Kiều dừng lại ở đoạn thời gian mười tám tuổi, vết thương còn chưa lành, hai bên tai cũng chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn của ánh trăng mà thôi.
Vậy cũng không tính là yêu đâu nhỉ.
Có thể thấy điểm cuối cùng của tình yêu là hai người kết hôn với nhau, nhưng mà kết hôn thì không nhất thiết phải có tình yêu.
Buổi trưa Du Tâm Kiều dự định ra ngoài ăn, thuận tiện làm một con người “Xuyên việt” từ sáu năm trước đến tìm hiểu môi trường xung quanh hiện tại như thế nào.
Cậu tùy tiện lấy một bộ quần áo từ trong tủ quần áo. Một chiếc áo len màu sáng cùng với chiếc quần yếm, cậu làm một vài động tác trước gương. Một anh chàng đẹp trai tài giỏi đã xuất hiện.
Trong lúc cậu đang thay quần áo, thì vị chủ nhân khác của căn nhà cũng đã quay trở lại.
Lúc đi vào nhà không thấy người trong phòng ăn, Từ Ngạn Hoàn tháo giày đi vào phòng ngủ. Cánh cửa đang được khép hờ được tay anh đẩy nhẹ một cái liền mở ra, ánh mắt của anh nhìn được thấp thoáng bóng lưng mê hoặc của Du Tâm Kiều.
Bả vai của cậu nhô ra đang khẽ đung đưa, ánh mắt đang nhìn xuống dưới. Hai bên eo ở lưng quần như ẩn như hiện cùng với những đường nét khác cũng đang lấp ló theo.
Nghe được tiếng bước chân phát ra từ cửa, Du Tâm Kiều quay đầu lại nhìn, sau đó liền nhanh chóng mặc quần áo hẳn hoi lên người.
Cổ áo có phần hơi siết chặt cổ của cậu, cúi đầu xuống nhìn thì thấy cậu đang mặc áo ngược rồi.
Cậu bực mình mà cởi chiếc áo len trên người vứt xuống đất. Mặt của Du Tâm Kiều đỏ lên như đang bốc hỏa, vừa định nói “Đừng nhìn nữa” thì khi quay người lại cậu phát hiện Từ Ngạn Hoàn đã không còn đứng ở trước cửa phòng ngủ nữa. Không biết là đã rời đi từ lúc nào rồi.