Từ Ngạn Hoàn càng không muốn nói chuyện nữa rồi.
Du Tâm Kiều bị phản ứng của Từ Ngạn Hoàn khuyến khích mình hơn, gan cũng lớn hơn trước.
Đến khi đi đến khu trung tâm, xung quanh ồn ào náo nhiệt. Du Tâm Kiều như muốn nói một thứ gì đó rất quan trọng nên người càng hướng về phía trước hơn: “Thư tình tôi viết cho cậu, cậu đã xem chưa?”
Trong lúc nói thì có hơi thở ấm nóng phả bên tai anh, Từ Ngạn Hoàn không thể không động người một cái. Đang định tránh xa thì đột nhiên nghe tiếng còi xe inh ỏi vang lên.
Cùng lúc đó một cú phanh gấp giống như một bàn tay vô hình mà đẩy hai con người đang ngồi phía sau xe ngã người về phía sau. Trong lúc cậu đang tuyệt vọng vì sợ piano sẽ bị va đập thì Từ Ngạn Hoàn lập tức dùng thân thể làm đệm cho piano gần thành xe.
Đàn dương cầm đã được bọc một lớp vải bảo vệ nhưng lại không có dây cố định. Lỡ chẳng may va chạm thì công việc này của ông chủ Hoàng coi như vô ích rồi.
Đến nỗi một người khác ở trên xe sẽ…
Từ Ngạn Hoàn liếc nhìn sang bên cạnh, thì nhìn thấy một cái đầu đầy tóc đang dán trên vai trái của anh.
Du Tâm Kiều giang tay ôm lấy hai vai của Từ Ngạn Hoàn, bảo vệ hai bên thân thể của anh. Ánh mắt của cậu đầy lo lắng: “Có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”
Đợi đến khi cây đàn dương cầm được vận chuyển đàng hoàng vào nhà Du Tâm Kiều, ông chủ Hoàng mới giải thích sự cố ban nãy. Là do có một chiếc xe ô tô lo nghe điện thoại mà không tuân thủ luật giao thông nên đã vượt đèn đỏ. Nếu không phải do ông nhanh chân phanh kịp, thì chắc có thể cả đàn piano cũng bị cảnh sát kéo đi rồi.
Người công nhân ngồi ghế phụ lái vẫn còn đang sợ hãi: “Ông còn không biết ngại mà nói nữa á. Ông phanh xe khiến tui xém chút nữa là bay ra ngoài luôn rồi á.”
Ông chủ Hoàng nói: “Hai người ngồi đằng sau với cây đàn đều ổn cả, cậu cũng thắt dây an toàn rồi, sợ cái bíp****.”
Du Tâm Kiều đang phủ tấm thảm chống bụi mới mua lên thân đàn, nghe thấy vậy liền nghiêm túc quay đầu lại nói: “Một chút cũng không ổn. Đàn hỏng thì cũng là chuyện nhỏ, lỡ chẳng may có người bị thương thì phải làm sao ạ?”
Ông chủ Hoàng cười hi hi bày tỏ lần sau ông nhất định sẽ chú ý.
Trước khi mọi người rời đi, Du Tâm Kiều hét lên một tiếng bảo mọi người dừng bước. Rồi tìm thứ gì đó trong hộc tủ của bàn trà sau đó chạy ra ngoài cửa.