Lam Nguyệt Quang

Chương 13: Tôi không được thì ai được nữa?

Sau khi vận chuyển dương cầm vào thì Từ Ngạn Hoàn ra bên ngoài đứng đợi. Lúc này anh có chút mất kiên nhẫn, nhìn thấy Du Tâm Kiều giơ tay ra muốn chạm vào cánh tay anh. Anh nhận ra điều đó liền né người mà tránh khỏi động tác của Du Tâm Kiều.

Du Tâm Kiều lúc này chỉ sờ được vào không khí, nhưng cậu cũng không cảm thấy tức giận chút nào. Chỉ đem đồ vật cậu đang cầm trong tay vo tròn lại rồi nhét vào túi quần của Từ Ngạn Hoàn, sau đó lại chỉ chỉ vào tay của anh: “Vậy cậu tự xử lý nó đi.”

Từ Ngạn Hoàn cúi đầu, nhìn thấy mu bàn tay phải của mình có một vết đỏ đỏ. Có lẽ lúc di chuyển khung đàn bị cào vào làm chảy máu.

Du Tâm Kiều cũng đang nhìn vào, miệng liền “suýt” một tiếng. Giống như đang đau thay cho anh, cậu nhịn không được mà nói thêm câu nữa: “Đừng có quên đấy nhá.”

Từ Ngạn Hoàn quay trở lại xe ngồi lên ghế phụ.

Lên xe rồi đóng cửa, khi đang thắt dây an toàn thì sờ vào được một thứ gì đó trong túi quần. Anh lấy ra xem thì thấy là một cuộn băng cá nhân.

Ông chủ Hoàng ngồi ghế lái nhìn sang, nụ cười ẩn ý mà nói: “Hai đứa là bạn học của nhau à?”

Từ Ngạn Hoàn nhét cuộn băng cá nhân lại vào trong túi, mặt không thay đổi sắc thái nhìn về phía trước: “Chú lái xe đi.”

Ông chủ Hoàng cong môi chế giễu, chân đạp ga chuẩn bị đi thì đổi lại người công nhân đang ngồi xổm đằng sau xe liền mắng một tiếng: “Có biết lái xe không vậy hả!”

Lái xe trong khu đô thị có giới hạn tốc độ được lái, để có thể đi ra cửa gần nhất ông chủ Hoàng phải quay lại ngã tư.

Khi chiếc xe đang chậm chậm băng qua con đường lúc nãy mà rời đi, Từ Ngạn Hoàn nhìn thấy Du Tâm Kiều đang đứng trước cửa mà vẫy tay chào tạm biệt anh.

Chờ đến khi xe đi xa, nhìn qua tấm kính chiếu hậu thì vẫn thấy người vẫn đang đứng ở đấy. Đang dùng tay phủi đi những vết bụi bẩn trên người mình, từ ngực đến mông rồi đến gót chân. Mỗi bộ phận đều không bỏ qua.

Quả nhiên là thiếu gia nhà giàu được chiều chuộng.

Đến cả băng keo cá nhân cũng in hình một chú cún lông xù.

Trời cũng đã về chiều, Từ Ngạn Hoàn chống một tay lên cửa sổ. Đã rất lâu rồi anh mới cảm thấy dễ chịu thoải mái như thế này.

Đắm mình trong ánh chiều của nắng hoàng hôn, cơn gió nhẹ thổi qua vết thương trên mu bàn tay của anh. Nhưng lại không đau, chỉ cảm thấy trên mu bàn tay có chút ngứa mà thôi.

Ngọn gió ấy như thể đang thổi vào tim của anh vậy.

—---------------------------------------------------------------------------------------------

Phía sau của xe bán tải không được lên ngồi! Không được lên ngồi! Không được lên ngồi! Ở ngoài đời thật nhất định cần phải tuân thủ luật lệ giao thông.

Chương sau sẽ quay về hiện thực