Không hề nghĩ tới dạng người như Du Tâm Kiều lại đang ngồi trên chiếc xe như thế này. Trông cậu giống như một thiếu gia nhà giàu vừa thanh tú vừa đầy phiền phức.
Trên thực tế thì cũng là như vậy thật, Từ Ngạn Hoàn từng tận mặt nhìn thấy Du Tâm Kiều ném một đôi giày học thể dục vào thùng rác, ngày hôm sau đã thấy cậu mang một đôi giày cùng số tiền nhưng khác màu đến trường.
Đôi giày đó anh từng nhìn thấy ở một cửa hàng mà anh từng làm thêm. 8 chữ số quay đầu (khoảng chục triệu), là tiền ăn cả năm của cả nhà anh.
Đương nhiên anh cũng sẽ không tin con người này sẽ thật tâm thật ý.
Có khi chỉ là cảm thấy mới mẻ, chơi vui, ngoài ra còn có thói quen dùng tiền hoặc những lợi ích khác để đổi lấy sự thuần phục của một người.
Từ Ngạn Hoàn đã gặp quá nhiều dạng người như thế này rồi, nên đối với anh Du Tâm Kiều cũng chỉ là một trong số đấy mà thôi.
Suy nghĩ như thế nên Từ Ngạn Hoàn tìm một chỗ trống khoanh chân ngồi xuống. Một tay gác trên cây đàn, một tay gác lên thành xe. Dùng lưng của mình biểu thị việc từ chối nói chuyện với cậu.
Mà Du Tâm Kiều lại nghĩ là bản thân cậu đã theo đuổi nhiều ngày như thế, Từ Ngạn Hoàn chắc sẽ không thể nào mà không biết tên cậu đâu nhỉ?
Xe đang chạy trên một con đường bằng phẳng, Du Tâm Kiều ôm một chân đàn dựa gần vào chỗ của Từ Ngạn Hoàn: “Thật trùng hợp, Hoàn..bạn học Từ.”
Từ Ngạn Hoàn không xoay người lại cũng không trả lời. Du Tâm Kiều cho rằng Từ Ngạn Hoàn không nghe thấy cậu nói, lại cúi người về phía trước: “Cậu ăn cơm chưa?”
Vẫn là không trả lời cậu.
Thông qua mấy ngày quan sát của cậu, Du Tâm Kiều biết Từ Ngạn Hoàn luôn bày cái dáng vẻ lạnh lùng khó gần này của anh. Vậy nên cậu không hề nản lòng mà còn hứng thú với chuyện tự nói chuyện một mình.
“Tôi đến cửa hàng này mua dương cầm, vốn dĩ Tiểu Dịch với Thẩm Đạt Dã sẽ đi cùng tôi. Kết quả là hai người bọn họ đợi gần đến thời gian đã hẹn thì cho tôi leo cây.”
“Cậu quen với ông chủ Hoàng hả ? Ông ấy là một người tốt, ông ấy đã cho tôi một cái giá rất vừa phải đó.”
“Cậu thường làm thêm ở đây đúng hông? Đừng lo, việc cậu ra bên ngoài làm thêm tôi sẽ không nói cho ai biết cả.”
…...
Những câu hỏi phía trước Từ Ngạn Hoàn đều xem như mình không hề nghe thấy, cho đến khi đột nhiên Du Tâm Kiều ngồi thẳng lưng dậy: “Đúng rồi, có phải cậu rất sợ chó không? Cái loại chó kia cậu có sợ không?”
Nghe đến có chó, Từ Ngạn Hoàn liền nhìn theo hướng chỉ của Du Tâm Kiều. Anh chỉ nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đang dắt theo một chú cún thuộc loại Bichon Frisé vô cùng đối lập với anh ta.
Nó nhỏ như thế nào á? nhìn bề ngoài thì cả xương lần bộ lông của nó không vượt quá 4 cân.
“.…”