Gã Đàn Ông Chó Má

Chương 7.1: Đừng chạm vào tôi

Ánh mặt trời chói chang.

Một lúc sau Kiều Khương bước ra, cô ngồi dưới chiếc dù che để tận hưởng sự mát mẻ, một vài người phụ nữ rôm rả hỏi cô từ đâu đến, bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa.

Cô nóng đến mức không muốn nói chuyện, tình cờ nhìn thấy Yến Chiêu đang lột vỏ quýt ở bên cạnh, liền hét lên: “Này! Ở đây có kem không?”

Yến Chiêu còn chưa kịp trả lời, một người phụ nữ kế bên đã nhanh chóng lên tiếng: “Có đó có đó! Yến Chiêu, không phải nhà cậu có sao, mau đi lấy đi.”

Một người phụ nữ khác nói: “Cô gái nhỏ, nếu cô nóng quá thì đến nhà cậu ấy hóng mát chút đi, ở đây nắng gắt lắm.”

Yến Chiêu đứng lên, tháo găng tay, nói với Kiều Khương: “Đi với tôi.”

Kiều Khương chẳng muốn đi thêm một bước nào, cau mày hỏi: “Còn bao xa?”

“Sáu bảy trăm mét.”

Kiều Khương thở ra hơi nóng: “Có xe không?”

“Cô thấy nơi này có thể có xe sao?” Yến Chiêu cũng nhíu mày, bày ra dáng vẻ rốt cuộc cô có đi hay không.

“Có chứ, cậu có thể đưa cô ấy đi bằng xe đạp mà.” Một người phụ nữ xen vào, “Xe đạp của tôi ở ngay đây này.”

Yến Chiêu: “…”

Đôi mắt dưới kính râm của Kiều Khương hơi híp lại: “Sao không nói nữa rồi?”

Yến Chiêu đưa tay lau mồ hôi, quần áo anh ướt đẫm, ống tay áo dài màu xanh lam xắn lên đến cánh tay, vài cúc áo bị bung ra lộ ra bộ ngực rám nắng, anh kéo áo phẩy phẩy cho có gió rồi dắt xe đạp đến, nói với Kiều Khương: “Đi lên đi.”

Trước khi Kiều Khương lên xe đã cố ý đá vào người anh một cước, không ngờ Yến Chiêu càng báo thù hơn, chẳng nói lời nào đã đạp xe tiến về phía trước khiến Kiều Khương suýt chút nữa đã ngã xuống, cô nhanh tay túm lấy áo anh, nhưng lại vô tình giật mở bung hết cúc áo trên người anh ra.

Ngón tay Kiều Khương nắm lấy eo anh, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.

Người đàn ông sững người, cầm lấy tay cô hất về phía sau: “Đừng chạm vào tôi.”

Anh không nói những lời này còn đỡ, nói xong càng khiến cho Kiều Khương trở nên hăng hái hơn, cô dùng tay trái nắn bóp eo anh, trực tiếp duỗi tay phải ra trước sờ soạng cơ bụng của anh: “Thật mới mẻ nha, lúc anh ôm tôi, sao không nghĩ tới không chạm vào tôi?”

Yến Chiêu nhấn phanh dừng lại, sắc mặt anh tối sầm xuống, nhìn chằm chằm Kiều Khương rồi hỏi: “Đủ chưa?”

“Anh đang ám chỉ chuyện đó, hay là…” Kiều Khương nắm lấy chỗ áo khác, lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần áo anh, cô hơi nâng cằm lên, nhìn mặt anh xuyên qua chiếc kính râm: “Chuyện tôi sờ anh?”