“Anh đang ám chỉ chuyện đó, hay là…” Kiều Khương nắm lấy chỗ áo khác, lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần áo anh, cô hơi nâng cằm lên, nhìn mặt anh xuyên qua chiếc kính râm: “Chuyện tôi sờ anh?”
Quần áo Yến Chiêu rộng mở, cơ ngực rắn chắc cường tráng, cơ bụng càng thêm đẹp đẽ, mồ hôi mỏng manh trên người anh lấp lánh dưới ánh nắng.
Anh hít một hơi thật sâu, cơ ngực vạm vỡ theo đó mà phập phồng lên xuống, giọng nói trở nên khàn khàn dưới cơn gió nóng: “Chuyện đó là tôi sai, tôi xin lỗi.”
Kiều Khương hừ một tiếng: “Nếu tôi sớm biết bắt anh xin lỗi dễ dàng như thế thì lúc đó tôi nên sờ anh mới phải.”
Yến Chiêu không nói nữa, đặt chân lên bàn đạp và tiếp tục đi về phía trước.
Lần này Kiều Khương không chạm vào anh nữa, Yến Chiêu nói đúng, con đường này thật sự không dễ đi xe, mặt đất mềm, trên xe đạp còn chở thêm một người, lúc anh đạp tới cửa nhà cả người đều đổ mồ hôi.
“Mẹ, bên ngoài có khách, con đi tắm nhé.” Yến Chiêu vừa cất xe liền đi vào tắm rửa.
Một người phụ nữ đang rửa rau trong sân, trong sân có một cái giếng múc nước, trên đó đặt mấy chậu rửa rau, người phụ nữ nhìn thấy cô thì lộ vẻ ân cần, đứng dậy cười với Kiều Khương: “Chào con, chào con, nóng lắm đúng không? Vào nhà ngồi đi, để bác bật điều hòa.”
“Cảm ơn ạ.” Kiều Khương cũng muốn đi tắm, bàn tay cô nhớp nháp, chào hỏi xong liền đi theo Yến Chiêu tiến vào phòng khách.
Mẹ Yến bật máy điều hòa trong phòng khách rồi đi ra ngoài gọt một quả lê đưa cho Kiều Khương: “Ăn đi, cái này sẽ giải khát.”
“Cám ơn.” Kiều Khương cầm lấy quả lê cắn một miếng, lành lạnh, vừa có vị ngọt lại còn giòn.
Gió từ máy điều hòa khá mạnh, Kiều Khương đứng ở đầu gió thổi một lúc, đi dạo loanh quanh một vòng nhưng không thấy khăn giấy, cô bước ngẫu nhiên vào một căn phòng liền tìm thấy một cuộn giấy để trên bàn. Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều liền dùng răng cắn giữ miếng lê sau đó dùng hai tay xé lấy giấy vệ sinh.
Vừa lau tay xong, bên ngoài cửa đã có người bước vào, Yến Chiêu mặc một chiếc qυầи ɭóŧ góc bẹt màu đen, nửa thân trên của anh để trần, những giọt nước chưa kịp lau trên người rơi xuống cơ bụng cá mập trên eo, mái tóc cũng ướt sũng, vừa nhìn đã biết là vừa mới tắm xong.
Vừa nhìn thấy Kiều Khương anh liền nhíu mày, sau đó theo bản năng xoay người nghiêng sang một bên, lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc áo thun rồi mặc vào.
Kiều Khương cắn quả lê, đôi mắt cô rơi vào quả bóng phồng lên ở giữa qυầи ɭóŧ của đối phương.
“Anh cố ý phải không?”