Kiều Khương không có hứng thú với việc lựa trái cây, cô đến đây hoàn toàn là vì để đi cùng Cao Kim Lan.
Trương Vân Vân chọn một đứa trẻ, một vài người đi vào theo sau đứa nhỏ, bên cạnh đứa trẻ không phải hoa cỏ thì là trái cây, trên đường còn có những quả dâu dại, Trình Tất Dự ngồi xổm trên mặt đất hái một quả dâu tây đưa cho Trương Vân Vân, Trương Vân Vân mỉm cười hạnh phúc.
Kiều Khương vừa tháo kính râm ra, nhìn thấy cảnh này, cô trợn mắt rồi tiếp tục đeo lại.
Mấy đứa trẻ hỏi bọn họ muốn lựa loại trái cây nào, Trương Vân Vân hỏi chúng có những loại quả gì, bọn họ nghe đứa bé đó liệt kê một loạt các loại quả, mấy người thảo luận, đầu tiên là hái cam, sau đó hái táo và lê, cuối cùng là hái dưa hấu.
Đứa bé đi vào bên trong mấy phút, đột nhiên dừng lại, gọi người đàn ông trên cây: “Đại ca! Hôm nay có khách tới ạ!”
Đó là một cây táo rất cao, Kiều Khương đeo kính râm, cô hếch cằm nhìn theo tầm mắt của đứa trẻ, trên thân cây có một người đàn ông đang đứng, anh ta mặc quần dài màu xanh lam, trên tay cầm một chiếc kéo và một cái giỏ.
Nghe thấy tiếng động, anh bỏ táo vào trong giỏ, dùng dây thừng hạ giỏ xuống rồi nhảy xuống khỏi thân cây.
Có cơn gió nóng thổi ngang qua, hoà cùng mùi mồ hôi và hương trái cây.
Dưới ánh nắng gay gắt, khuôn mặt người đàn ông đen sạm và kiên cường, anh tháo găng tay ra, lấy mu bàn tay lau mồ hôi, ánh mắt dừng lại trên mặt Kiều Khương một giây, sau đó gật đầu với đám người Cao Kim Lan: “Hoan nghênh.”
Nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, cặp lông mi dưới kính râm của Kiều Khương hơi nhướng lên, cô hướng về phía người đàn ông nói: “Anh đưa chúng tôi đến đó đi.”
Yến Chiêu đang định đi lấy cái kéo, nghe vậy liền nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ: “Em quay về đi, anh đưa bọn họ đến đó.”
“Vâng thưa đại ca! Bọn họ muốn đi hái quýt đó.” Đứa trẻ vui vẻ chạy đi.
Trình Tất Dự đưa cho Yến Chiêu một điếu thuốc: “Xưng hô thế nào đây anh bạn?”
Gói thuốc nhẹ* của Trung Hoa.
*烟是软 :một hãng thuốc lá của Trung Quốc.
“Yến Chiêu.” Yến Chiêu đem điếu thuốc nhét vào sau tai, biểu cảm không chút thay đổi, anh cất bước đi về phía vườn quýt: “Ở đây không cho phép hút thuốc.”
“Tính theo đầu người sao?” Trình Tất Dự thu điếu thuốc lại rồi hỏi: “Có giới hạn thời gian không?”
“Không.” Yến Chiêu khàn giọng nói: “Tự hái bảy tệ một cân, chúng tôi hái tám tệ một cân.”
Kiều Khương chậm rãi đi phía sau, Trương Vân Vân ở bên cạnh thì thầm vào tai cô: “Anh ấy đen ghê.”
“Đen ở đâu?” Kiều Khương cố ý hỏi.
Trương Vân Vân cười to: “Kiều Khương, cậu thật là đen tối.”
Trình Tất Dự nghe thấy tiếng cười liền quay đầu nhìn sang, Yến Chiêu cũng theo sau quay đầu lại, Kiều Khương đeo kính râm, khuôn mặt hếch lên, đôi môi xinh đẹp cong lên một nụ cười nhẹ hình vòng cung.
Cao Kim Lan đã chụp ảnh suốt quãng đường, chờ đến khi đến trước vườn quýt, bà đã chụp được hơn 20 bức ảnh.
Trước cổng vườn quýt, một nhóm phụ nữ đang ngồi trên ghế tán gẫu, tất bật bóc và lựa ra những quả quýt hư, cho phần cùi tốt vào chậu, chuẩn bị đóng hộp.
Thấy Yến Chiêu dẫn người tới, nhóm phụ nữ nhiệt tình đứng dậy chào hỏi, có người xung phong nhận việc dẫn Cao Kim Lan đi hái quýt cùng nhau, Yến Chiêu lần lượt đưa găng tay và giỏ cho từng người, khi đến lượt Kiều Khương, cô đứng yên bất động, hoàn toàn không có ý định đưa tay ra.
Yến Chiêu rút tay về, cầm lấy bao tay và đặt giỏ lại.
Trương Vân Vân đeo găng tay vào hỏi cô: “Cậu không định hái à?”
“Nhìn thấy quýt là nhớ đến chuyện không vui.” Giọng nói của Kiều Khương không lớn không nhỏ, Yến Chiêu ở phía trước dừng động tác lại.
Trương Vân Vân hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bị một tên đàn ông chó má cường bạo.” Kiều Khương đẩy đẩy chiếc kính râm.
Yến Chiêu: “…”
“Cái gì?!!!Cường bạo? Cậu hồi nào sao…” Sắc mặt Trương Vân Vân đại biến, hai mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
“Ôm trong ôm ấp*.” Kiều Khương chậm rãi giải thích.
*强抱 (cường bạo) và 拥抱 (ôm ấp) đều có vần 抱 (ôm). Ở đây Kiều Khương cố tình dùng 强抱 gây hiểu lầm.
Trương Vân Vân: “…”
Cô ấy đánh cô: “Suýt nữa tớ đã bị cậu hù chết rồi đó! Kiều Khương!”