Nghe nói sẽ lên núi nên Cao Kim Lan đã mang theo rất nhiều bình xịt đuổi muỗi, làn da của Kiều Khương rất mỏng manh, từ khi còn nhỏ cô đã thu hút muỗi, Cao Kim Lan xịt cho cô rất nhiều lần trước khi ra ngoài khiến Kiều Khương phải nhăn mũi suốt: “Con không ngửi thấy mùi nước hoa trên người mình nữa rồi này mẹ.”
“Con muốn bị muỗi đốt hay muốn ngửi mùi nước hoa?” Cao Kim Lan vừa lên xe lại xịt cho cô thêm lần nữa: “Trên núi đâu đâu cũng có côn trùng.”
Kiều Khương xịt nước hoa lên hai bên cổ cô: “Không phải con mặc áo dài tay rồi đó sao.”
Hôm nay cô mặc một áo sơ mi trắng, bên dưới là chiếc quần cá mập có màu sắc không đồng nhất, một bên màu đen có chữ và một bên còn lại màu trắng có logo, cô, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng, rất giản dị.
Cao Kim Lan liếc mắt đánh giá cô rồi nói: “Bình thường con nên mặc như thế này mới đúng, đẹp.”
Kiều Khương nháy mắt với bà: “Con mặc cái gì mà chẳng đẹp?”
“Ừ đúng rồi, con mặc gì cũng đẹp.” Cao Kim Lan lấy điện thoại di động ra chụp cho cô một tấm: “Mẹ chụp cho con một tấm.”
Kiều Khương lấy chiếc kính râm từ trong túi đeo kính ra và đeo vào, chuỗi dây chuyền vàng tinh tế tô điểm cho chiếc cổ thon thả làm tôn lên làn da trắng nõn và thanh tú của cô. Cô khởi động xe, ảnh chụp nghiêng của cô giống như như minh tinh điện ảnh, chất lượng ảnh rõ nét, ngũ quan xinh đẹp.
Cao Kim Lan chụp hết ảnh này đến ảnh khác rồi đăng lên vòng bạn bè.
“Mẹ đăng lên vòng bạn bè à?” Kiều Khương vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi.
“Ừ.” Cao Kim Lan thỉnh thoảng liếc nhìn, trên mặt mang theo nụ cười tủm tỉm, “Các cô và dì của con đều ấn thích rồi, còn hỏi khi nào được uống rượu mừng đấy.”
Chia tay rồi còn rượu mừng cái rắm.
Kiều Khương dùng ngón trỏ đẩy kính râm, không nói gì.
Thấy cô không có phản ứng, Cao Kim Lan hỏi: “Hai đứa các con định thế nào? Tính khi nào thì kết hôn?”
“Đợi thêm một thời gian nữa ạ.” Kiều Khương thản nhiên nói dối: “Năm sau rồi tính.”
Kéo dài thêm được một năm thì một năm vậy.
Trương Vân Vân đã đến nơi từ lâu, cô ấy ngồi hưởng gió điều hòa cùng bạn trai ở trong xe.
Thấy xe của Kiều Khương đến gần, cô ấy mở cửa sổ vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô tấp vào bên cạnh.
Kiều Khương đỗ xe lại, xuống xe ấy mũ lưỡi trai đội lên đầu: “Còn phải đi bộ lên núi à?”
“Ừm, đi mất khoảng mười phút đó.” Sau khi Trương Vân Vân chào hỏi Cao Kim Lan, cô ấy cầm một chiếc ô rồi đứng bên cạnh bà: “Dì Lan, chúng ta che ô lên đó nhé.”
“Tắm nắng một chút cũng được.” Cao Kim Lan cười hỏi cô: “Hôm nay con được nghỉ à?”
“Vâng ạ, đúng lúc không có việc nên con kéo bạn trai con theo lên đến đây đó.” Trương Vân Vân quay đầu lại nhìn Trình Tất Dự: “Anh lấy cái giỏ kia xuống xe đi, chúng ta mang đồ lên núi ăn.”
Bạn trai của Trương Vân Vân rất đẹp trai, có điều lại khá lăng nhăng, nghe nói trước khi hẹn hò với Trương Vân Vân, anh ta có nhiều bạn gái đến mức không đếm xuể.
Sau khi hai người ở bên nhau, Trình Tất Dự đã thu liễm lại không ít, nhưng Kiều Khương không thích anh ta.
Theo lời của Trương Vân Vân, không có mấy người đàn ông có thể lọt được vào mắt của Kiều Khương, ngoại trừ Lý Hiệu Lan.
Giờ đây cô đã chia tay với Lý Hiệu Lan, không có một người đàn ông nào khác có thể lọt vào mắt xanh của cô.
Kiều Khương đi phía sau, Trình Tất Dự lấy một chiếc giỏ từ trong xe rồi nhanh chóng đuổi theo, hỏi cô: “Cô và Lý Hiệu Lan chia tay rồi à?”
Bốn người họ thường đi ăn cùng nhau, Trình Tất Dự và Lý Hiệu Lan đã thành anh em tốt từ lâu, bọn họ thậm chí còn đi uống rượu riêng với nhau. Trình Tất Dự còn nói rằng nếu Lý Hiệu Lan và Kiều Khương chia tay, hai người họ vẫn là anh em.
“Làm sao?” Kiều Khương liếc anh ta qua kính râm.
“Tôi có thể làm sao chứ?” Trình Tất Dự nhai kẹo cao su, vẻ mặt cà lơ phất phơ, “Hơi xúc động chút thôi, rốt cuộc cô cũng tha cho cậu ấy rồi, sau này cũng đừng tra tấn cậu ấy nữa, cô xem một người đàn ông như cậu ấy đã bị cô ép thành bộ dạng gì rồi, cái gì cũng nghe theo cô mà cô còn không vừa lòng.”
Kiều Khương bước lên một bậc đá, không quay đầu lại: “Giữ mồm miệng của anh đi.”
Trình Tất Dự khịt mũi: “Tôi không nói cho cậu ấy biết hôm nay chúng ta cùng nhau lên núi chơi. Không phải tôi sợ cô, tôi chỉ không muốn làm cho Vân Vân nhà tôi không vui.”
“Chọc tôi mất hứng.” Kiều Khương quay đầu lại, cô đứng trên bậc đá cao hơn anh ta, đeo kính râm, lấy khí thế từ trên cao nhìn xuống: “Sau này anh đừng hòng sống yên ổn.”
Trình Tất Dự giơ ngón tay cái với cô: “…Được, cô lợi hại.”
Trương Vân Vân quay lại và hét lên: “Hai người đang nói cái gì vậy? Mau đi theo nhanh nào.”
“Đến đây.” Kiều Khương bước lên hơn chục bậc thang đá, từ xa nhìn thấy lối vào trang viên được bao quanh bởi cây cối xanh tươi, trên mặt đất có một tảng đá lớn, khắc dòng chữ: [Trang viên hoa quả]
Có một vài đứa trẻ đang dựng một quầy hàng ở lối vào, trên chiếc bàn dài có những rổ táo, cam và dâu tây, trên đó có một tấm bảng trắng ghi giá cả, những đứa trẻ có nước da ngăm đen, khi cười lên liền lộ ra hàm răng trắng sáng. Bọn trẻ vừa thấy có người tới thì hăng hái chạy tới, giơ tấm biển trong tay lên nói: “Các chị gái xinh đẹp muốn lựa trái gì ạ? Nhà bọn em trồng đủ thứ, các chị đến xem thử đi ạ.”