Xem phim xong, Cao Kim Lan nằm trên sô pha với Kiều Khương kể mấy chuyện vui thời thơ ấu, Kiều Khương dựa vào vai bà yên lặng lắng nghe, cô hỏi bà: “Lúc đó mẹ có giận con không?”
“Không.” Cao Kim Lan lắc đầu, “Con làm như vậy là đúng. Lúc đó mẹ không có khả năng chăm sóc con, cũng không giàu có như ba con, mẹ không thể cung cấp cho con những thứ mà ông ấy có thể cho con được.”
“Mẹ.” Kiều Khương ôm lấy bà, giọng nói rất mềm mại, “Không gì có thể thay thế mẹ, cho dù có bao nhiêu tiền và điều kiện, đều không quan trọng bằng mẹ.”
Cao Kim Lan lập tức rơi nước mắt, bà dùng mu bàn tay lau nước mắt, cười đưa tay xoa đầu Kiều Khương: “Điều mẹ tự hào nhất chính là sinh ra con, Khương Khương, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, con nhất định phải bình an sống thật tốt.”
Kiều Khương vùi mình trong vòng tay của mẹ mình rồi gật đầu.
Vào buổi tối, người bạn thân nhất Trương Vân Vân đến tìm Kiều Khương, cả hai cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Chuyên gia do Trương Vân Vân giới thiệu ở nước ngoài, nhưng Kiều Khương không có ý định để mẹ cô phẫu thuật nên đã từ chối.
Cô dùng ống hút hút ngụm nước, tay cầm nĩa cuộn mì ống: “Cậu từng đến bệnh viện ung bướu chưa? Bệnh nhân trong phòng điều trị khóc, người nhà cũng khóc. Mẹ tớ ở đó một tuần, cả đêm tớ không chợp mắt nổi.”
“Tinh thần của dì Lan rất tốt.” Trương Vân Vân khẽ thở dài: “Nếu là người khác khẳng định không chịu đựng nổi rồi.”
“Mấy ngày mẹ tớ nhập viện kiểm tra còn cầm máy tính bảng để xem phim truyền hình nữa cơ.” Kiều Khương giật giật khóe miệng: “Tớ còn tưởng rằng tâm trạng bà ấy rất tốt, nhưng thật ra bà ấy chỉ là đang cố chịu đựng mà thôi. Hôm bữa tớ về còn bắt gặp bà ấy đang trốn trong góc bếp khóc đấy.”
“Năm mươi mấy tuổi vẫn còn trẻ mà, chắc chắn là bà ấy muốn nhìn thấy cậu kết hôn sinh con. Suy cho cùng thì bà ấy vẫn không nỡ rời bỏ cậu.” Trương Vân Vân nghĩ đến điều gì đó, lại thở dài: “Thật ra Lý Hiệu Lan nói không sai, những ngày còn lại cố gắng đưa dì Lan ra ngoài chơi nhiều hơn một chút.”
“Đừng nhắc đến anh ta trước mặt tớ.” Kiều Khương xắn mì cho vào miệng.
“Anh ta không đến tìm cậu à?” Trương Vân Vân mắng một tiếng: “Cái tên ngốc đó không phải là không biết cậu ở đó đấy chứ?”
“Rốt cuộc cậu đến đây mời tớ ăn cơm hay là thuyết phục tớ quay lại với anh ta đây?” Kiều Khương ném cái nĩa, vẻ mặt không vui nhìn cô ấy: “Cậu thấy tớ có vẻ thiếu đàn ông lắm à?”
“Lý Hiệu Lan cũng được lắm, tớ nói thật đấy, chẳng được mấy thằng kiểm soát nổi cậu, anh ta cũng coi như là người bạn trai tốt hiếm có rồi đó, cho dù hôm đó anh ta có nói điều gì sai thì cậu cũng không thể phủ nhận hết tất cả những thứ khác mà chia tay với anh ta như thế chứ.”
“Ngày mai tớ dẫn mẹ ra ngoài chơi, cậu muốn đi không?” Kiều Khương cầm điện thoại đứng dậy: “Muốn đi thì nhắn tin cho tớ, tớ đi đây.”
Trương Vân Vân giữ cô lại: "Được rồi, được rồi, không nhắc đến anh ta nữa, tớ vẫn chưa ăn xong, cậu đợi tí đi.”
Kiều Khương khịt mũi hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
“Ngày mai đi chơi ở đâu thế?” Trương Vân Vân hỏi.
“Nông trại trái cây.” Kiều Khương bấm vào một trang web, đưa qua cho cô ấy xem: “Nơi đó ở trên núi cách chúng ta không xa, mẹ tớ rất thích hái trái cây, cậu muốn đi không?”
“Đi, đi, đi.” Trương Vân Vân cười đến hoa cả mắt, chọc chọc ngón tay hỏi: “Có thể dẫn anh ấy đi cùng không?”
“Vẫn chưa chia tay à?” Kiều Khương ngắt một quả nho ném vào miệng.
“Chia cái đầu cậu, bọn tớ sẽ không chia tay đâu.” Trương Vân Vân lộ ra thái độ vui vẻ của một cô gái nhỏ: “Mấy ngày trước anh ấy hỏi tớ thích đi nước nào, tớ nghĩ là anh ấy muốn cầu hôn tớ.”
Kiều Khương lạnh lùng xuỳ một tiếng, không đưa ra bất kỳ bình luận nào.