Thành phố S, chi nhánh…
Hai từ này khiến Tô Bối giật mình.
“Là có kẻ phản bội trong chi nhánh sao ạ?” Tô Bối mơ hồ hỏi nhưng ánh mắt thì lại rất tập trung.
Nghe Tô Bối hỏi vậy, Trần Đức không khỏi nhìn cô thêm một lần.
… Có chắc là hai đứa trẻ này không phải gián điệp do Tống Ngạn Thành sắp xếp qua đây không? Nhạy cảm như vậy sao? Anh ấy mới nói mở đầu mà cô bé đã đoán được đại khái rồi.
Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thay đổi của Trần Đức, Tô Bối biết mình đã đoán đúng rồi, trong lòng càng nghiêm túc hơn.
Trong tiểu thuyết từng có một đoạn.
Sau nhiều năm im hơi lặng tiếng, cuối cùng nam chính cũng ra tay với boss phản diện, mà thứ ra tay đầu tiên chính là chi nhánh có lợi nhuận cao nhất dưới trướng Tần Thị - Công ty dược phẩm Thiên Lam.
Nam chính lợi dụng những người mà mình đã cài vào đội ngũ quản lý cấp cao của chi nhánh Thiên Lam, giở trò vào công thức một loại thuốc mới nhất được Thiên Lam nghiên cứu phát minh ra, một khi được sản xuất ra và điều tra có vấn đề thì không chỉ công ty dược phẩm Thiên Lam toi đời mà Tần Thị cũng sẽ chịu đả kích không nhỏ.
Mặc dù Tần Thiệu kịp thời đến thành phố S để giải trừ nguy hiểm, nhưng bản thân anh cũng bị một nhóm người không rõ thân phận tấn công và bị thương nặng ở thành phố S.
Tần Thiệu bị thương nặng nằm nghỉ ngơi suốt nửa năm trong bệnh viện, mà nam chính cũng lợi dụng nửa năm này để triệt để phản đòn, khiến Tống Thị đứng ngang tầm với Tần Thị.
Đây được xem là bước ngoặt quan trọng về sự thay đổi mối quan hệ mạnh yếu giữa nam chính và phản diện trong tiểu thuyết.
…
“Chú Trần.”
Trần Đức giật mình bởi vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của cô bé, sau đó Tô Bối lại hỏi: “Lần này ba của cháu đến thành phố S có nguy hiểm gì không?”
Nghe vậy, Trần Đức lộ vẻ sững sờ và hơi ngạc nhiên.
“Yên tâm đi, không phải cháu đã nói rồi sao, sếp rất lợi hại, hơn nữa bên cạnh còn có vệ sĩ bảo vệ, không có nguy hiểm gì đâu.” Trần Đức nói.
Có rất nhiều người muốn ra tay với Tần Thị, nhưng thực sự lay chuyển được Tần Thị thì có được mấy ai?
Nghe vậy, Tô Bối khẽ rũ mắt xuống, suy nghĩ một hồi rồi nhìn Trần Đức, nói: “Vậy có thể cho thêm vài người đi bảo vệ ba không? Cử vài người lợi hại vào ạ.”
Có vinh cùng vinh, cho dù giữa họ với Tần Thiệu vẫn chưa thiết lập được tình thân gì nhưng Tô Bối cũng không hi vọng đối phương xảy ra tai nạn.
Lời nói của Tô Bối khiến Trần Đức rung động, đồng thời cũng nhắc nhở Trần Đức: Lần này chuyện cần giải quyết ở Thiên Lam cũng có thể giải quyết được thôi, nhưng mấu chốt lại nằm ở Tống Ngạn Thành.
Trần Đức đã từng giao thiệp với người đó rồi, ẩn giấu dưới vẻ ngoài ấm áp như ngọc chính là một trái tim lòng lang dạ thú…
…
Hai ngày sau, anh Tần ở thành phố S đã bắt máy của Trần Đức.
“Sếp.”
“Đám người Tần Tam là do cậu sắp xếp qua đây sao?” Tần Thiệu ở trong điện thoại hỏi.
Đám người Tần Tam và Tần Ngũ là vệ sĩ của Tần Thiệu, cũng là những người khá đặc thù, trừ phi trong tình huống rất nguy hiểm, không thì Tần Thiệu sẽ không dùng đến bọn họ.
“Vâng thưa sếp.”
Khi nói lời này, trong đầu Trần Đức chợt hiện ra khuôn mặt nghiêm túc mà đầy kiên quyết của Tô Bối.
Sự lo lắng của Tô Bối vào khoảnh khắc đó không giống giả vờ.
“Là như vậy, Tô Bối rất lo lắng cho sự an nguy của sếp ở thành phố S nên bảo tôi sắp xếp thêm vài người đi theo sếp, tôi cảm thấy sự lo lắng của con bé không phải không có lý…”
Khi một lần nữa nhắc đến Tô Bối, giọng điệu của Trần Đức hơi thay đổi.
Hôm đó anh ấy đến Cảnh Viên để lấy tài liệu cho sếp, anh ấy đã nhìn thấy Tô Bối thì đương nhiên cũng nhìn thấy Tô Tiểu Bảo.
Nói thật, nhìn thấy hai chị em sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, sự kinh ngạc trong lòng Trần Đức không ít hơn so với bác Phúc ngày hôm đó. Cho dù là phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng không đến nỗi giống như thế chứ, hơn nữa trông không hề có chút dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ nào.
Trần Đức do dự không biết có nên nói chuyện này cho Tần Thiệu biết qua điện thoại không, nhưng nghe thấy giọng của Tần Thiệu lại vang lên ở đầu dây bên kia.
“Tô Bối?” Giọng của Tần Thiệu hơi xa lạ khi nói ra hai từ này.
“Vâng.”
“...”
Trần Đức đã đi theo anh hơn mười năm, là một trợ lý đáng tin, anh ấy sẽ không nói dối anh, cũng sẽ không nhiều lời về những chuyện không cần thiết.
Trần Đức lại đặc biệt nhắc đến Tô Bối ư?
Hơn nữa cô bé đó lại lo lắng cho sự an nguy của anh?
Tần Thiệu suy ngẫm về cách dùng từ của Trần Đức, trên mặt lộ vẻ quái dị.
…
Trần Đức đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy sếp nói gì, cũng không thể đoán được biểu cảm của sếp lúc này, trong lòng hơi thấp thỏm không chắc chắn.
“Đúng vậy đó sếp, còn một chuyện nữa…”