Anh Tần vốn không định về Cảnh Viện.
Chỉ là trước khi đi thì phát hiện đã để quên một số hành lý quan trọng ở nhà, cho nên Tần Thiệu lại trở về Cảnh Viện một chuyến vào sáng sớm. Tần Thiệu về sớm nên không làm kinh động tới người trong nhà.
Tần Thiệu cầm đồ lên, đang định rời đi thì đúng lúc này, một tiếng vang “cạch cạch cạch…” rất có nhịp từ trong phòng bếp truyền tới và thu hút sự chú ý của anh.
Âm thanh này nghe có vẻ rất thành thạo.
Anh Tần thường không thích ăn sáng nên trong nhà cũng sẽ không sắp xếp đầu bếp tới nấu bữa sáng vào lúc này.
Rũ mắt xuống nhìn thời gian trên đồng hồ: [6:15], Tần Thiệu khẽ nhíu mày.
Lúc này, Tô Bối từ trong phòng bếp bưng hai ra dĩa bánh nướng, khi nhìn thấy Tần Thiệu đứng ở đó, Tô Bối theo bản năng giật nảy mình.
Thay đổi diễn biến gì mà cua gắt thế!
Tần Thiệu về lúc nào vậy? Chú ấy như vậy là vừa mới về à? Hay là định rời đi tiếp?
Tô Bối trong lòng không chắc chắn. Không biết nên nói “Ba về rồi”, hay là “Tạm biệt ba” nữa.
Nhưng khi Tần Thiệu nhìn qua thì Tô Bối đã gạt đi vẻ kinh ngạc cùng xoắn xuýt trên mặt rồi, nở một nụ cười vô cùng xán lạn với đối phương.
“Ba, chào buổi sáng ạ!”
Vẻ mặt chào hỏi của Tô Bối rất tự nhiên, giọng điệu thân thiết, lễ phép lại ngoan ngoãn.
Chỉ là tiếng “ba” này khiến Tần Thiệu nghe đến ngứa tai, rõ ràng không thích nghi lắm.
Gần như sau một giây sửng sốt thì Tần Thiệu mới phản ứng lại đây là đang gọi anh.
Ánh mắt của Tần Thiệu dừng lại trên người Tô Bối một lát, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
… Đây là đứa bé ngày hôm qua ư?
Sau khi tắm rửa sạch sẽ trông cũng không khó coi, chỉ là gầy quá, cứ như thể gió thổi qua cũng có thể thổi đi vậy.
Ánh mắt của anh Tần là thứ khiến đối phương không rét mà run, bị Tần Thiệu quan sát như thế, Tô Bối cũng không sợ, chỉ là hơi mất tự nhiên và khó hiểu thôi.
“Ba đã ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng nhau không?” Tô Bối giơ cái dĩa trong tay lên rồi hỏi Tần Thiệu.
“Con vừa mới làm bánh nướng, ngoài ra trong bếp còn có cháo, dưa leo và trứng nữa.” Khi ở quê, chỗ họ ở cách trường hơi xa nên Tô Bối đã quen dậy làm bữa sáng cho cô và Tô Tiểu Bảo vào giờ này.
Chỉ là hôm nay Tô Bối còn làm thêm một phần cho bác Phúc.
Tần Thiệu: “…”
Nghe thấy Tô Bối gọi mình ăn cơm, trong vẻ mặt điềm tĩnh của anh Tần hiếm khi hiện lên vẻ kỳ quái.
Tôi không phải ba của cháu.
Anh Tần bổ sung một câu trong lòng.
“Không cần đâu.” Tần Thiệu trầm giọng nói.
“Cháu ăn nhiều vào đi.” Sau khi ném lại một câu, Tần Thiệu liền rời đi.
Sau khi nghe thấy lời cuối cùng Tần Thiệu nói với vẻ mặt vô cảm, khóe mắt Tô Bối co giật, đột nhiên nhớ đến một lời thoại thường xuất hiện trong phim truyền hình: Ăn nhiều vào, ăn no xong rồi lên đường…
…
Suốt hai ngày tiếp theo, Tô Bối không hề gặp lại Tần Thiệu.
Trong tiểu thuyết từng nhắc rằng với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Tần Thị, thực ra Tần Thiệu rất bận, nhiều khi bận đến mức qua đêm luôn ở công ty.
Cho nên Tô Bối cũng không cảm thấy quá kỳ lạ khi hai ngày rồi mà không thấy Tần Thiệu. Chỉ là trong lòng nghĩ rằng đến khi gặp lại đối phương thì nhất định phải nắm chặt cơ hội và nói cho đối phương biết những chuyện mà mình suy nghĩ.
Trưa hôm nay, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đang ăn cơm trong nhà ăn.
Kể từ khi biết hai đứa trẻ này rất có thể là ruột thịt của ông chủ, dù có nói thế nào bác Phúc cũng không cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo ăn cơm ở sảnh phụ cùng ông ấy nữa, nhất định phải để hai người ăn ở phòng ăn phía trước.
Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, Tô Bối tưởng rằng Tần Thiệu đã trở về nên hai mắt sáng lên.
Dưới ánh mắt “khinh thường” của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối đặt bát đũa xuống, nhanh chóng đứng dậy chạy một mạch về phía cửa.
Kết quả, Tô Bối phát hiện người vừa tới không phải là Tần Thiệu, mà là Trần Đức.
…
Ở cửa.
Thấy cô bé ban đầu chạy ra với vẻ mặt ngạc nhiên như muốn chào đón anh ấy vậy, thế giới nội tâm của Trần Đức còn sáng trưng lên.
Nhưng ngay giây tiếp theo đã thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Tô Bối đang dập tắt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường khi thấy người đến là anh ấy.
Sau khi ủ rũ gọi một tiếng “chú Trần” thì Tô Bối liền xoay người rời đi.
Trần Đức: Sao mình lại có loại cảm giác bị vứt bỏ vậy?
“Sao, thấy chú làm cháu không vui như vậy sao?” Trần Đức gọi Tô Bối lại, không kìm được mà trêu cô.
“Không phải, cháu còn tưởng là ba về.”
Trần Đức: “…”
Hóa ra tôi với ba cháu, à nhầm, tôi với sếp chênh lệch lớn như vậy sao?
Mặc dù vẫn không dám nói hai đứa trẻ này rốt cuộc có quan hệ máu mủ với sếp hay không, nhưng nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Tô Bối, trong lòng Trần Đức đột nhiên hơi xúc động.
Nếu anh ấy cũng có một công chúa nhỏ, mỗi ngày cũng như Tô Bối nhảy nhót chạy vào vòng tay của mình với vẻ mặt ngạc nhiên khi anh ấy tan tầm về nhà, nói với anh ấy “Ba về rồi” …
Hình ảnh đó chỉ ngẫm thôi đã thấy rất đẹp rồi.
“Sếp đã tới thành phố S rồi, có lẽ trong một hai tuần không vê đâu. Sao thế? Hai đứa không biết à?” Trần Đức hỏi.
Tô Bối lắc đầu.
Cô còn tưởng hôm đó Tần Thiệu rời đi chỉ là đến Tần Thị làm việc.
Nếu sớm biết vậy thì cô đã kéo Tần Thiệu nói hết mọi chuyện ra vào hôm đó rồi, lần này đợi Tần Thiệu trở về, còn không biết phải chờ bao lâu.
Tô Bối mím môi, trong lòng thầm hối hận.
Hôm đó sếp đặc biệt quay về lấy đồ mà không nói câu nào với hai đứa trẻ này sao?
Mà cũng phải thôi, sếp cũng không xem hai đứa trẻ này là con của mình, cũng quả thực không cần thiết tiết lộ lịch trình của mình cho đối phương biết.
Trần Đức thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ là, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương vừa thất vọng và bất lực như vậy của Tô Bối, Trần Đức không đành lòng nên dứt khoát giải thích với cô một câu: “Chi nhánh bên thành phố S xảy ra chút chuyện khó giải quyết nên sếp vội qua xử lý.”