Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác

Chương 27

“Là chuyện liên quan đến việc học hành của hai đứa nhỏ...” Trần Đức lên tiếng.

[Cháu và Tô Tiểu Bảo bây giờ mới học lớp tám, lúc chúng cháu đến tìm ba, chương trình học của kỳ đầu tiên ở đó vẫn còn chưa kết thúc. Sau khi đến đây thì chúng cháu vẫn phải tiếp tục đi học ở trường, cho nên có thể làm phiền chú nói với ba một tiếng, tìm trường học ở đây giúp chúng cháu được không?]

Đây là nguyên văn những gì Tô Bối đã nói với anh ấy lúc ở Cảnh Viên. Lúc Tô Bối nói ra câu này, vẻ mặt rụt rè nhưng lại xen lẫn chút kiên định nhất định phải đạt được mục đích.

Họ không có con cái nên không suy xét nhiều về mặt này.

Nghe những gì Tô Bối nói hồi sáng, Trần Đức suy tư, quả đúng là như thế: Cũng không thể làm lỡ việc học của bọn trẻ được.

Bởi vì đồng ý với Tô Bối sẽ truyền đạt lại việc này cho ông chủ, nên lúc này Trần Đức liền tìm cơ hội nói với Tần Thiệu.

Ở đầu dây bên kia, nghe thấy Trần Đức nhắc tới chuyện này, Tần Thiệu gần như ngẩn người.

“Ừ.”

Mãi một lúc lâu sau, Trần Đức mới nghe thấy tiếng ông chủ vang lên ở đầu bên kia.

Chỉ có điều chữ ‘ừ’ này rốt cuộc là đồng ý hay không thế? Hay vẫn còn có dặn dò, sắp xếp khác?

Anh ấy còn chưa kịp hỏi lại thì đã nghe thấy Tần Thiệu lạnh lùng nói: “Còn có chuyện khác muốn báo cáo không?”

“Đã... không còn chuyện gì nữa rồi ạ.”

“Theo dõi đám Trần Thế Tấn sát sao vào.”

“Vâng.”

Mãi đến khi kết thúc cuộc gọi với anh Tần, Trần Đức còn chưa hiểu rõ chuyện của hai chị em Tô Bối, rốt cuộc sếp có ý gì đây?

Trần Đức cầm điện thoại, hơi mông lung không biết làm sao.

Nhưng ngày hôm sau khi tan ca, anh ấy vẫn đến Cảnh Viên một chuyến như đã hẹn.



Hôm nay khi thấy Trần Đức tới đây, rõ ràng là thái độ của Tô Bối đã nhiệt tình hơn rất nhiều so với “vẻ lạnh nhạt” ngày hôm qua của cô.

Đến cả nhóc con lạnh lùng ở bên cạnh cũng hiếm khi ngẩng đầu liếc nhìn anh ấy, trong mắt ẩn chứa chút mong chờ.

Thấy dáng vẻ mong đợi của hai đứa nhóc, Trần Đức bỗng không nỡ làm chúng thất vọng.

“Chuyện cháu nói với chú hôm qua, chú đã báo lại với sếp rồi.”

Nghe thấy vậy, ánh mắt Tô Bối chợt sáng ngời: “Thật ạ? Ba cháu nói thế nào?”

Trần Đức: “...”

Ba cháu không nói gì hết, chỉ ‘ừ’ một tiếng với chú, để chú tự hiểu mà làm.

“Là thế này, bởi vì sếp vẫn còn ở thành phố S tạm thời chưa về nên không cách nào xử lý chuyện này được. Nếu tụi cháu muốn đi học, chú có thể tạm thời đi liên hệ một trường bình thường cho tụi cháu, các cháu đến đó học tạm trước.” Trần Đức cân nhắc nói.

Còn những chuyện về sau, cũng chỉ có thể chờ sếp trở về rồi mới quyết được.

Nghe xong, Tô Bối gật đầu.

Cô cũng không có ý kiến gì về quyết định này, dù sao thì bất cứ trường cấp hai nào ở thành phố B cũng tốt hơn trường cấp hai ở huyện mà trước kia họ theo học. Hơn nữa, họ tin rằng ngôi trường mà Trần Đức liên hệ cũng sẽ không kém.

Còn bác Phúc ngồi nghe bên cạnh thì lại không vui.

“Sao có thể tùy tiện tìm một trường học chứ?” Bác Phúc cau mày, không tán thành nói.

“Thế ý của bác Phúc là thế nào?”

“Nhà họ Tần thua kém ai nào? Nếu cậu chủ và cô chủ đã đi học thì nên chọn trường tốt nhất.”

Mấy ngày nay tiếp xúc với Tô Tiểu Bảo và Tô Bối, bác Phúc đã tự động nảy sinh một loại tâm lý “bao che con cái”. Trong quan niệm của ông ấy, hai đứa trẻ này đã là con cái nhà mình rồi, cho nên thứ gì cũng đều phải là đồ tốt nhất, đi học cũng thế.

“Tôi nghe nói trường cấp hai Duy Minh khá tốt.”

Trần Đức: “...”

Là cực kỳ tốt luôn ạ, một trường tư thục tốt nhất thành phố B, lựa chọn hàng đầu của các gia đình quyền quý cho con đi học, nhưng chất lượng và tỷ lệ lên lớp không hề thua kém so với trường trung học số 1 của thành phố.

Nhưng mà...

Vào học trường cấp hai Duy Minh không khó, chỉ là cần phải sử dụng đến mối quan hệ của Tần Thị.

Trần Đức ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được rồi, để tôi đi liên hệ.”

“Nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi, chuyện sau này vẫn còn phải chờ sếp về đã.” Thấy niềm vui trong mắt của hai đứa trẻ, Trần Đức lên tiếng.

“Cháu biết rồi, cảm ơn chú Trần ạ.” Tô Bối mỉm cười trả lời.

“Ba cháu ở bên kia có khỏe không?”

Giải quyết xong chuyện đi học, Tô Bối lại quan tâm đến sự an nguy của Tần Thiệu.