Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Sống Sót

Chương 3:

Trên bãi cỏ trang viên, đài phun nước hình sư tử bằng đồng hoa lệ phun ra dòng nước suối thanh tịnh, dưới ánh mặt trời lấp loáng giống như ánh kim cương, thậm chí còn có thể nghe thấy giọng nói của hai nam nhân truyền đến từ hành lang bên cạnh hồ suối.

"Quản gia đại nhân, đế vương hiện tại đang dừng chân ở thành Udia, qua hai ngày nữa là sẽ lại tới nơi này." Một kỵ sĩ mặc khôi giáp kim sắc, nhìn về phía nam nhân trung niên bên cạnh hắn, cau mày nói.

"Ừm, trong khoảng thời gian này trang viên nhất định sẽ tăng cường đề phòng, tuyệt không thể để cho bất luận kẻ nào đi vào." Trên mặt nam nhân trung niên có nếp gấp mũi rất sâu, nhìn rất là nghiêm túc.

Hai người bọn họ vừa đi, vừa thương lượng việc sắp xếp sau khi đế vương vào ở trong trang viên.

Trang viên này là sơn trang nghỉ mát của đế vương Arilance ở ngoại ô Udia, gần như hàng năm đế vương sẽ đến nơi đây, cho nên bọn họ sắp xếp những chuyện này từ lâu đã rất nhuần nhuyễn.

Nhưng mà năm nay lại xảy ra chút bất ngờ.

"Lát nữa phái người đi trông coi người kia, hai ngày nay nhất định phải canh giữ nghiêm ngặt hắn ta hơn." Quản gia lạnh lùng nói, "Người được phái đi điều tra sắp trở về rồi, trước khi có tin tức, đừng để y đến trước mặt đế vương."

Kỵ sĩ gật đầu, hắn biết người quản gia đang ám chỉ là ai.

Mấy ngày trước đây, trong trang viên có một người mặc quần áo vải thô, tự xưng là đế vương đến từ phương xa.

Không ai trong trang viên là tin điều đó cả, bọn họ đều cảm thấy, người có thể tin tưởng lời hắn nói chỉ là mấy tên ngu ngốc sống trong đầm lầy hôi thối ở Gulutan mà thôi.

Làm gì có đế vương nào mặc quần áo vải thô, bên cạnh không mang theo một kỵ sĩ nào, một mình tùy tiện chạy đến trong trang viên người ta như thế? Lại càng không cần phải nói, biểu hiện của nam nhân kia nhìn còn rất là thần kinh.

Quản gia cũng nghĩ như vậy, sở dĩ lý do ông ta giữ cái tên bệnh tâm thần kia lại, chỉ là vì muốn hoàn thành đúng chức trách của một quản gia mà thôi.

Đến nay quản gia vẫn còn nhớ kỹ buổi sáng hôm đó, ông ta nghênh đón nam nhân đó vào cửa, lúc nói cho y biết đế vương không ở trang viên, tên nam nhân mặc đồ rách rưới chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, nhưng lúc quay người rời đi, ông ta lại nghe thấy miệng tên nam nhân khẽ lầm bầm vài lời gì đó.

"Đáng lẽ ta nên khoan dung cho hắn, dù sao hắn cũng là một bậc đế vương. . . Quá tệ, đây thật sự là quá tệ."

Giọng nói trầm thấp mang theo sự lo lắng, y không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu nói đó, khiến người nghe cảm thấy bực bội bất an.

Quản gia định rời đi nhưng lại dừng lại, ông ta giương mắt nhìn về phía đối phương, chỉ thấy người kia nôn nóng đặt ngón tay trái lên trên ghế, gãi gãi liên hồi.

Hình như là chú ý có người đang nhìn y, y mới ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa, cũng ngừng động tác trong tay lại.

Đối phương nhìn trông vô cùng bất thường.

Thật ra quản gia đã sớm đoán được người này là giả, không một vị đế vương nào lại làm động tác thất lễ như vậy, trong lòng của ông ta càng cảm thấy khinh thường hơn đối với người này.

Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, quản gia đại nhân lo lắng đến một phần vạn khả năng có thể xảy ra nên đã cho y ở lại nơi này, sau đó thì lén lút phái người đi điều tra thân phận của đối phương, đồng thời còn nói chuyện này cho đế vương ở nơi xa.

Nếu như điều tra ra người này là lừa đảo. . . thì đầu của y chắc chắn sẽ lìa khỏi thân.

"Được rồi, Eliel, mau đi sắp xếp người phòng thủ đi, hai ngày này tuyệt không thể để xảy ra chuyện gì."

Đế vương của bọn họ, trong mắt không dung được một hạt cát, hai ngày này nhất định phải sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.

Eliel gật đầu, vừa định rời đi, xa xa lại có chút ồn ào.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Quản gia không vui nói.

Eliel nhíu nhíu mày, trực tiếp nhấc chân đi nhanh về phía phát ra âm thanh.

Một bên khác, các kỵ sĩ mặc ngân giáp đang vô cùng đề phòng vây quanh một người xa lạ mặc áo choàng trắng, ý đồ ngăn cản hành động của đối phương.

Chiếc mũ trùm đầu màu trắng che hoàn toàn khuôn mặt của đối phương, áo choàng thì che chắn mỗi một bộ vị trên thân thể nam nhân, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra dưới lớp áo choàng là một dáng người cường tráng.

"Người nào!" Eliel đưa tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, nhìn tràng cảnh trước mặt, hắn cảnh giác đi qua, nhìn thẳng vào người mặc áo bào trắng.

Vây quanh người mặc áo bào trắng cũng là thuộc hạ của Eliel, bọn họ thấy Eliel chạy đến, trong lòng âm thầm sợ hãi.

Hai ngày này trong trang viên rất bận rộn, tâm trạng sĩ quan vốn luôn không tốt, không ngờ hôm nay bọn họ lại còn để cho người lạ xông vào trang viên, lát nữa chắc chắn sẽ bị dạy dỗ.

Hơn nữa mấu chốt là bọn họ còn không biết người này xuất hiện ở trang viên lúc nào, giống như không biết từ đâu mà đến, thật là như gặp quỷ.

Tất cả mọi người ở đây đều không nhìn thấy, lúc này trên thân người mặc áo bào trắng treo vô số sợi tơ tinh thần lực, những sợi tơ kia quấn quanh thân thể của đối phương từ đầu đến thân rồi đến tứ chi, khống chế hành động của hắn.

Người mặc áo bào trắng dừng một chút, mũ trùm khẽ nhúc nhích, có vẻ như là đang đánh giá kỵ sĩ vừa mới xuất hiện.

Vài giây đồng hồ sau, một giọng nói trầm khàn vang lên: "Ta đến tìm vương."

Eliel nghe vậy liền sững sờ, vương?

"Cái gì?" Quản gia lúc này cũng vội vàng chạy đến, ông ta cũng nghe thấy người mặc áo bào trắng này nói, bèn nhíu mày: "Ngươi muốn tìm đế vương Arilance bọn ta?"

Người mặc áo bào trắng đứng yên tại chỗ không trả lời vấn đề của ông ta, mà tất cả mọi người ở đây đều coi sự trầm mặc của hắn là ngầm thừa nhận, theo bản năng cảm thấy vương trong miệng hắn chính là đế vương Arilance của bọn họ.

"Các hạ, đế vương Arilance của bọn ta còn chưa trở về, hiện tại xin ngài tỉnh táo lại một chút." Eliel trầm giọng, tay của hắn nắm chặt chuôi kiếm đã hơi rút ra một chút, lộ ra ám mang sắc bén.

Vừa dứt lời, người mặc áo bào trắng trước mặt đã ngẩng đầu, mũ trùm che khuất mặt của hắn, chỉ lộ ra một đoạn cằm nhỏ cứng rắn lạnh lẽo, bọn họ có thể cảm giác được tầm mắt của người này đang không nhúc nhích nhìn thẳng vào một nơi nào đó —— chính là vùng rừng rậm phía trước kia.

Hình như là đang xác định thứ gì.

"Vương ở nơi đó."

Người mặc áo bào trắng khàn khàn nói, giọng nói không mang theo một tia tình cảm nào, trong âm điệu là chất gỗ lạnh nhạt, nhưng ẩn giấu một sự cuồng nhiệt không hiểu nổi, hắn nhấc chân đi về phía rừng cây kia.

Eliel rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén hướng về phía người mặc áo trắng, "Các hạ, xin đừng cử động."

Các kỵ sĩ nhìn quái nhân này, cũng làm theo sĩ quan rút kiếm ra, "Các hạ, xin đừng đi về phía trước."

"Vương đang kêu gọi ta."

Người mặc áo bào trắng lẩm bẩm, tiếp tục đi về phía trước, không thèm để ý đến người chung quanh đang dùng kiếm uy hϊếp hắn.

Kêu gọi? Nghe thấy hai chữ này, Eliel chau mày, từ đâu mà kêu gọi, chẳng lẽ ở trong trang viên này còn có phương thức truyền tin nào sao?

Trong lòng quản gia và thuộc hạ cũng sinh ra cùng một nghi vấn như vậy.

Bọn họ đương nhiên sẽ không nghe thấy được, dù sao đây cũng là chuyện mà Kiều Tinh Nam bịa ra.

Mà người bịa chuyện ra là Kiều Tinh Nam lúc này lại đang ngồi ở trên tảng đá dưới cây, con mắt nhắm chặt, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào đùi. Y mượn con mắt của số 0, có thể nhìn thấy mọi thứ chung quanh, cũng có thể kịp thời khống chế động tác kế tiếp của số 0.

Mỗi một hành vi khi khống chế đều phải rất cẩn thận, bề ngoài số 0 bây giờ nhìn mặc dù có vẻ cường tráng, nhưng kỳ thật chỉ là giả vờ, nó vẫn là một tên da giòn đυ.ng một cái là nát.

Chuyện này không thể để bất luận kẻ nào phát hiện.

Áo bào màu trắng lúc này chỉ cách mũi kiếm của các kỵ sĩ một centimet, chỉ cần chếch lên một chút, áo bào sẽ bị kiếm cào rách, người này sẽ bị đâm tổn thương.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, chiếc mũ trùm kín khuôn mặt của nam tử áo trắng theo gió lung lay một chút, lộ ra sóng mũi cao và cái môi mỏng không có bất kỳ một đường cong nào, dường như không chuyện gì có thể dậy nổi một gợn sóng trong lòng của hắn.

"Xin đình chỉ, các hạ!" Kỵ sĩ giơ kiếm lên, lưỡi kiếm sắc bén ngày càng tới gần phía trước.

Động tác của nam nhân kia không có một chút do dự nào, hắn dường như không e ngại thứ vũ khí sắc bén này, nhịp chân vẫn trầm ổn như cũ, từng bước từng bước đi về phía rừng rậm.

Có lẽ là bị khí thế cường đại của người này hù dọa, kỵ sĩ cầm kiếm khá là bối rối không nhịn được lui về sau một bước.

Lưỡi dao xẹt qua vạt áo của hắn, không hề thương tổn đến hắn một chút nào.

Eliel nhíu mày, nắm chặt thanh kiếm trong tay, muốn tiến lên, kết quả lại bị quản gia ngăn lại.

"Đuổi theo hắn, xem hắn muốn đi đâu." Quản gia nhìn về phía rừng rậm, trong lòng mơ hồ có chút dự cảm không tốt.

Cách đó không xa, Neil và đồng bạn đang phòng thủ hầm chứa đá cùng nhìn về phía mặt trời dần di chuyển về phía tây, trong lòng đếm xem còn bao lâu nữa mới có người đến luân phiên trực ban.

Buổi tối hôm nay gã đã hẹn với phu nhân Mona vào một khoảng thời gian tuyệt đẹp trong đêm, không thể bỏ lỡ thời điểm để vị mỹ lệ phu nhân kia mất vui được.

Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng huyên náo, nghe không giống như là tiếng của một người.

"Cái đó là. . ." Đồng bạn nhìn bóng người xa xa dần dần tới gần, có hơi sững sờ.

Nơi xa, một người mặc áo trắng đang đi về phía bọn họ, phía sau hắn là một đám kỵ sĩ.

"Sĩ quan cũng ở trong đó!" Đồng bạn nhận ra bên trong đó có một kỵ sĩ mặc kim giáp, lập tức giật mình, theo bản năng đứng thẳng người lên, nhỏ giọng nhắc nhở Neil.

Người kia đi rất là nhanh, trong chớp mắt đã đến chỗ của bọn họ.

"Ta đi qua đó nhìn xem, người trực ban thay sắp đến rồi, ngươi thay ta chào hỏi người ta nhé."

Neil luôn rất can đảm, sau khi bỏ lại câu nói này gã liền vội vàng đi theo đội ngũ trước mặt.

Giương mắt nhìn lại, con đường này là thông hướng về phía sau núi.

Eliel cau mày nhìn bóng người trước mặt, người kia rõ ràng là đang đi bộ, nhưng nhanh hơn rất nhiều so với bọn họ, bọn họ phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp đối phương.

Quản gia nhíu mày, "Nếu như mục đích của hắn là ở phía sau núi thì phải lập tức ngăn cản hắn!"

Phía sau núi là cấm địa.

Eliel ừ một tiếng, người mặc áo bào trắng vẫn từng bước từng bước đi tới, sau đó đột nhiên dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục tăng tốc, vạt áo tung bay vẽ ra trên không trung một đường cong đẹp mắt.

Hắn đã xác định được mục tiêu.

"Mau tiến lên!"

Eliel tăng nhanh tốc độ, đuổi theo.

Nhưng mà kỳ quái là, bất luận bọn họ đuổi thế nào thì cũng không có cách nào đuổi kịp người mặc áo bào trắng kia.

Nhìn thân ảnh màu trắng trước mặt, Eliel hơi hoảng sợ, đối phương dường như không cảm thấy mệt mỏi, có thể càng chạy càng nhanh.

Hắn cũng không biết, cách đó không xa, nội tâm Kiều Tinh Nam mệt mỏi như thế nào. Vừa phải khống chế tốc độ số 0 không cho nó đi quá chậm, để đám kỵ sĩ không bắt kịp, lại phải cho nó đi chậm một chút, đỡ làm mất dấu mấy tên kỵ sĩ, tìm một tốc độ thích hợp thật sự là làm khó một biên kịch như y.

Chỉ chốc lát sau, mọi người càng ngày càng gần khu vực phía sau núi.

Quản gia và Eliel ngày càng cau mày thật chặt.

Lúc này bọn họ trông thấy người mặc áo bào trắng đổi sang một hướng khác, không tiếp tục đi về phía sau núi nữa, trong lòng vô thức nhẹ nhàng thở ra. Vừa nhấc mắt lên, liền trông thấy người mặc áo bào trắng đi về phía một gốc cây trên con đường nhỏ.

Bọn họ quay đầu nhìn về phía bên kia, lúc này mới phát hiện có một bóng người ngồi dưới gốc cây.

Gió nhẹ lướt qua, ánh nắng xuyên thấu qua lá cây pha tạp rơi trên mặt đất, lốm đốm lấm tấm, nổi bật lên da thịt trắng nõn như tuyết của nam nhân kia, y mặc quần áo vải thô, mái tóc màu đen dài tới eo, mắt vàng lạnh nhạt đảo qua, giống như bất kỳ sự vật gì cũng không lọt nổi vào mắt xanh của y.

Tiếng lá cây xào xạc mang đến cảm giác lạnh lẽo, bọn họ trông thấy người mặc áo bào trắng kia quỳ xuống trước nam nhân kia, giọng nói trầm thấp khàn khàn không giấu được kích động.

"Vương, số 0 đến chậm."