Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Sống Sót

Chương 2: thẻ bài đầu tiên

Sáng sớm trời còn chưa sáng, ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, lờ mờ có thể trông thấy một nam nhân tóc đen ngồi trên cái giường làm bằng lông nhung thiên nga màu trắng, ánh mắt của y nhìn chằm chằm vào màn hình màu xanh da trời trên không trung.

【 Thẻ bài: con rối số 0

Chủng tộc: Mộc tộc

Cấp độ: N(cấp một)

Trang bị: Không

Thiên phú: Không

Mang theo kỹ năng: khống chế con rối (tốc độ *100 【 đỉnh phong 】)

Ghi chú: Nói cho ngươi một bí mật chỉ có đám con rối mới biết, con rối số 0 trầm mặc ít nói này là con rối đầu tiên được làm ra đó~ 】

"Khống chế con rối?"

Kiều Tinh Nam rất là hiếu kì với kỹ năng bị động của thẻ bài, ánh mắt dừng lại hai giây trên chữ "Khống chế con rối" kia, trên màn hình bỗng nhiên liền nhảy ra một cửa sổ nhỏ.

【 Kỹ năng thẻ bài con rối số 0 —— khống chế con rối (bị động) 】

【 khống chế con rối —— khi sử dụng số 0 làm con rối, ngài có thể khống chế nó làm một vài chuyện đơn giản, ví dụ như khống chế nó đi đường: ) 】

Thẻ bài số 0 là một thẻ bài nếu không có chủ nhân chỉ huy thì đến cả việc đi cũng khó khăn, cho dù có thể khống chế nó thì cũng chỉ có thể làm một một vài việc đơn giản như vừa đi vừa giơ tay lên mà thôi.

Điều đáng để ăn mừng chính là, lúc khống chế số 0 còn có thể lựa chọn khống chế tốc độ, ví dụ như khống chế việc nó đi đường thì cũng có thể khống chế cả việc nó dùng tốc độ như nào để đi—— để tránh số 0 đi quá chậm, không theo kịp nhịp chân của chủ nhân.

Nhưng nếu muốn lợi dụng tốc độ của số 0 để làm một vài việc ví dụ như là đánh nhau thì gần như là không thể nào, số 0 là một kẻ da giòn, chỉ đập thôi cũng đủ để vỡ ra.

Cẩn thận tính toán một chút, tấm thẻ bài này dường như ngoại trừ có được danh hiệu "thẻ bài con rối đầu tiên được tạo ra" thì không có tác dụng gì khác.

Ngay lúc đó, Kiều Tinh Nam không hề đưa ra kết luận quá sớm.

Mà khi số 0 thực sự bị rút ra từ trong Tạp Trì, Kiều Tinh Nam mới ngay lập tức cảm thấy suy nghĩ giữ lại của mình trước đó là vô cùng chính xác.

Y nhìn dáng người con rối số 0, trong lòng hài lòng, phong yêu lưng vượn, cao khỏe, cho dù không làm được việc gì thì nhìn bề ngoài thôi cũng đủ để chiến đấu rồi.

Nếu như y không đoán sai thì số 0 này còn có cơ bụng sáu múi.

Ánh mắt Kiều Tinh Nam lại rơi vào trên mặt số 0, số 0 có vẻ ngoài rất ưa nhìn, góc cạnh rõ ràng, là một hình nam trầm ổn.

Đáng tiếc là đôi mắt đen láy kia của nó hoàn toàn trống rỗng, không có một chút linh khí nào, chỉ nhìn thẳng vào người ta, toàn thân trên dưới đều lộ ra thứ gì đó không bình thường, khiến người thấy đều phải khϊếp sợ trong lòng.

Là một biên kịch, Kiều Tinh Nam căn bản không sợ nó, vì muốn lấy tài liệu mà y đã từng gặp rất nhiều thứ kỳ lạ như vậy, chớ đừng nói chi là, một vật hữu dụng mà y lấy được từ bên phía hệ thống.

"Số 0, đệ nhất định phải kiên trì, trạng thái này của đệ cực kỳ tốt!" Kiều Tinh Nam tiếp tục lừa gạt số 0, "Ta sẽ nói cho đệ biết, kế tiếp đệ phải làm cái gì."

Y nói phần diễn của số 0 cho nó nghe.

"Hiểu không?"

Một đống câu từ xuất hiện bên tai, số 0 nghe không hiểu một chữ nào, nó chậm rãi lắc đầu.

Kiều Tinh Nam cũng là người có tính nhẫn nại tốt, thấp giọng nói: "Không hiểu không sao đâu, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta là một đế vương, thân phận của đệ bây giờ là cận vệ kỵ sĩ cường đại nhất bên cạnh ta."

"Đệ chỉ cần ở trước mặt người khác, làm những chuyện phù hợp với thân phận của đệ."

Kiều Tinh Nam đã sắp xếp xong xuôi tất cả các kịch bản, chỉ chờ số 0 bắt đầu diễn.

Số 0 cảm thấy nhiệm vụ của mình thật là gian khổ, nó khó nhọc ngẩng đầu lên, con mắt màu đen toát ra vẻ luống cuống.

"Chủ nhân, ta. . ." Giọng nói khàn khàn giống như là hai đoạn gỗ ma sát vào nhau, vô cùng khó nghe.

"Ta không làm được, ta sẽ làm hỏng. . .."

Chỉ một câu ngắn ngủi, chờ số 0 nói xong đã qua hai phút.

Nói thật, ban đầu Kiều Tinh Nam nhìn biểu hiện của số 0, còn tưởng rằng thẻ bài con rối này không biết nói chuyện, mặc dù bây giờ nó nói cũng không tốt lắm, nhưng vẫn khiến cho y hơi kinh ngạc.

Kiều Tinh Nam đè lên bả vai số 0, cười an ủi nó:

"Đệ đừng hoảng hốt, kỳ thật rất đơn giản, vừa hay kỹ năng của đệ có thể trợ giúp cho ta, ở giai đoạn đầu này ta cần đệ phụ trợ diễn xuất."

Nhất cử nhất động của số 0 đều có thể do kí chủ của nó, cũng chính là Kiều Tinh Nam khống chế.

Đang nói, Kiều Tinh Nam đứng dậy, trong tay đột nhiên xuất hiện một bộ quần áo màu trắng.

Đây là quần áo hệ thống tặng cho y, bên trong không gian hệ thống của y còn nhiều, còn có một đống quần áo cực kì đắt tiền, nghe nói là để đền bù cho việc rút thẻ.

"Đệ mặc cái này vào."

"Màn đầu tiên sắp bắt đầu rồi, trước tiên chúng ta cần hợp lý hoá sự tồn tại của đệ."

Số 0 không cử động, nó cũng không biết mình phải làm như thế nào, số 0 chưa bao giờ thay quần áo.

Thẻ bài trong Hỗn Độn Tạp Trì không cần thay quần áo.

Bộ quần áo trên người số 0 được mặc ở trên người nó từ khi nó được sinh ra ở Tạp Trì, một bộ trường bào màu đen bình thường không có bất kỳ trang trí.

Kiều Tinh Nam thấy thế liền ngừng lại, ngay lập tức hiểu ra.

Y đắn đo một chút, thu hồi cái áo đã chuẩn bị cho đối phương, chỉ để lại một cái áo choàng màu trắng có một cái mũ trùm.

Sau đó nhìn về phía thẻ bài số 0 núp ở trong một góc hẻo lánh.

. . .

Lúc này chính là vào giữa hè, ánh nắng mặt trời gay gắt thiêu đốt mặt đất, mỗi khi hô hấp đều hút vào trong thân thể một luồng nhiệt khí, từng tầng từng lớp sóng nhiệt cuồn cuộn phủ lên trên mặt đường đá cẩm thạch.

Đá cẩm thạch ở Arilance đế quốc rất hiếm khi xuất hiện, cũng chỉ có biệt trang của đế vương mới có thể dùng loại đá cẩm thạch xa xỉ này để trải đất.

Hai vị kỵ sĩ canh giữ hầm chứa đá của trang viên đều mặc giáp bạc, đứng ở trước cánh cửa hoa văn lụa vàng, mồ hôi chảy đầm đìa vì nóng.

Đúng lúc này, từ đằng xa có một bóng người đi tới.

Hai vị kỵ sĩ liếc nhau, rồi liền nhìn về phía đó.

Đó là một người thanh niên mặc y phục vải thô.

Mặt mũi của y tuấn mỹ, lưng thẳng tắp, tóc đen buộc ở trước người, làn da trắng nõn phảng phất phát ra ánh sáng, đôi mắt vàng liếc nhìn hai vị kỵ sĩ trước cửa, khẽ vuốt cằm, mang đến vẻ lãnh đạm cùng xa cách.

Lễ phép khắc chế nhưng lại cực kỳ mâu thuẫn.

Thanh niên giống như đã được tiếp thụ nền giáo dục tinh anh của quý tộc, mọi cử động lộ ra đều vô cùng quý phái và dè dặt, nhưng quần áo mà y mặc trên người lại không khác gì của đám dân nghèo, loại trang phục này ở trong mắt bất kỳ một quý tộc nào trông cũng rất là buồn cười.

"Các hạ có gì dặn dò?" Một kỵ sĩ trong đó mở miệng hỏi.

"Không có gì." Nam nhân lạnh nhạt trả lời, sau đó, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi lên phía trước, dường như chỉ đi ngang qua hầm chứa đá mà thôi.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, đứng ở cạnh cửa, một vị kỵ sĩ dùng tay lau mồ hôi trên trán, tặc lưỡi một cái: "Neil, ngươi cảm thấy người này nói thật hay nói dối?"

Ngoại trừ đế vương Arilance bọn họ, gã chưa từng thấy một người nào có khí chất và ngoại hình đẹp như vậy.

"Dối đó, chí ít ta chưa từng gặp một quốc vương nào mà mặc quần áo rách rưới như thế." Neil nhún vai, "Chờ quản gia điều tra ra là biết, ta tin đến lúc đó sẽ có trò hay để xem."

Nhắc tới cũng thật sự là buồn cười, một người ăn mặc quần áo rách rưới của dân nghèo gõ cửa biệt trang, luôn miệng nói mình là một quốc vương.

Cho dù vẻ ngoài có đẹp đi chăng nữa thì đồ giả cũng là đồ giả, thủ đoạn lừa gạt như này cũng chỉ có loại người hèn hạ như quản gia mới tin tưởng mà nghênh đón tận tình đến thế.

"Nói có đạo lý." Kỵ sĩ tán đồng gật đầu, "Cho dù có một làn da sáng đẹp thì cũng chưa chắc đã là sự thật, không phải là loại người nào cũng có thể được gọi là đế vương."

Lờ mờ có thể nghe được cuộc đối thoại của hai kỵ sĩ kia, nhưng Kiều Tinh Nam vẫn giả vờ như không nghe thấy gì cả, bước chân cũng không ngừng lại, trực tiếp đi về phía cuối con đường đá cẩm thạch.

Trước mặt là đường nhỏ quanh co, lông mi Kiều Tinh Nam khẽ run lên, nhìn trái nhìn phải không thấy bóng dáng ai, chung quanh là rừng cây xanh um tươi tốt, ở xa hơn nữa phía trước chính là biệt trang phía sau núi, người ngoài không được phép tiếp cận.

Y đi đến dưới một thân cây thì dừng lại, khẽ nhắm mắt.

Kiều Tinh Nam không phải là người ở thế giới này, chỉ là một người sau khi chết đã xuyên qua cái thế giới xa lạ này.

Chính như hai kỵ sĩ kia đã nói, người mà y xuyên qua đã nói dối, đối phương là một kẻ lừa đảo giả làm quốc vương, nhưng thực ra nếu dùng từ lừa đảo để hình dung nguyên thân thì cũng không chuẩn xác lắm.

Thât ra hắn ta giống một tên điên hơn.

Cái từ điên này không phải nghĩa xấu, mà là sự thật.

Nguyên thân cũng giống như Kiều Tinh Nam là đều không có cha mẹ, nhưng khác biệt so với Kiều Tinh Nam được lớn lên ở trong viện mồ côi, nguyên thân còn có một đệ đệ và một muội muội.

Vào năm mà nguyên thân được mười sáu tuổi, đệ đệ và muội muội gần tám tuổi của hắn đã bị mất tích.

Hắn chẳng qua chỉ là vì muốn kiếm thêm một đồng bạc, trở về muộn một giờ, đệ đệ và muội muội của hắn đã biến mất.

Bởi vì một đồng bạc, hắn đã mất đi người nhà của mình.

Nguyên thân cũng bị điên luôn từ đó.

Hắn đổ hết tội lỗi lên trên người mình, cho tới hôm nay đã là năm thứ bảy, nguyên thân vẫn chưa bao giờ buông tha cho chính mình, thậm chí bởi vì lâu ngày kiềm chế và chán ghét bản thân, nên tinh thần của hắn cũng trở nên hơi không được bình thường.

Kiều Tinh Nam ở kiếp trước là một nhà biên kịch, đã từng vì lấy tài liệu mà ở lại bệnh viện làm trợ lý miễn phí cho một bác sĩ thuộc khoa tâm thần, cũng đã gặp rất nhiều bệnh nhân.

Y biết, nếu như trong bảy năm qua có người khuyên nguyên thân, hoặc là bản thân hắn có thể tìm được một chút manh mối về đệ đệ muội muội, dù chỉ là một chút xíu thôi thì đó cũng sẽ trở thành hi vọng và trụ cột tinh thần cho nguyên thân.

Nhưng không có gì cả, thậm chí bởi vì chiến loạn, nguyên thân đã mất đi một căn phòng rách nát duy nhất có thể che gió che mưa cho mình.

Thế giới đã không có chỗ dung thân cho hắn.

Bị buộc đến tuyệt cảnh, nguyên thân, bất luận là thân thể hay là tinh thần đều vô cùng suy sụp, giống như là một sợi chỉ bị kéo căng, chỉ chạm nhẹ một cái thôi là sẽ hoàn toàn đứt lìa.

Khi biết đế vương Arilance trong khoảng thời gian này sẽ đến trang viên thành Udia để ở lại, nguyên thân tinh thần đã không còn được bình thường bắt đầu tưởng tượng mình là một quốc vương.

Địa vị của hắn là cao cao tại thượng.

Còn đệ đệ và muội muội của hắn là trân bảo quốc gia.

Thân là đế vương địa vị ngang nhau, đế vương nơi này và ngu dân ở đây phải giúp hắn tìm lại đệ đệ và muội muội cho hắn, nếu như bọn họ không giúp hắn, hắn sẽ mang theo các kỵ sĩ của mình san bằng phá hủy cái nơi ăn thịt người này.

Nguyên thân thần kinh tự cắn móng tay của mình, điên cuồng tưởng tượng cực đoan về mọi thứ, mặc bộ quần áo vải thô của mình rồi gõ cửa trang viên.

Quản gia trang viên vì cẩn thận, khi nhìn thấy nguyên thân mặc dù có khí chất cao cấp vô cùng nhưng dáng vẻ lại bẩn thỉu, tuy nhiên tướng mạo thì đúng là không tệ cũng không trực tiếp xua đuổi, mà còn giữ hắn lại.

Đã đánh mất lý trí và tư duy bình thường, nguyên thân vui vẻ ở lại, nhưng hắn không biết, ngoại trừ quản gia ra thì tất cả người hầu trong trang viên đều cho rằng hắn là một kẻ hấp hối sắp chết.

Bởi vì nguyên thân sắp được gặp mặt đế vương, là một bạo quân tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo, chán ghét nhất là bị ai đó lừa gạt.

Vị bạo quân trong truyền thuyết này vào năm mười tám tuổi đã chém gϊếŧ Giáo hoàng, lật đổ giáo hội, nắm giữ toàn bộ Arilance ở trong tay.

Còn những thân vương đắc tội với bạo quân ngày đó đến nay vẫn còn bị cầm tù ở cấm cung, nghe nói cách một khoảng thời gian là lại có thêm mấy bồn huyết thủy được mang ra từ cấm cung.

Vị đế vương đó sẽ không để ý tới việc nguyên thân có phải là một người điên hay không, hắn chỉ cần biết sau khi nguyên thân lừa gạt mình thì hắn sẽ trực tiếp đưa nguyên thân lên máy chém.

Kiều Tinh Nam không muốn đánh cược vào lòng tốt của bạo quân.

Y chỉ muốn sống sót.

Nhưng trên thực tế, Kiều Tinh Nam cũng chỉ là một biên kịch nhỏ trong một thời đại hòa bình, muốn đấu thắng bạo quân gần như là việc không thể nào.

Nếu như bị đối phương phát hiện y chỉ là một kẻ muốn lợi dụng hắn để lừa đảo, thì việc y không bị lột da gọt xương cũng là nhờ bạo quân có tâm tình tốt.

Đối thủ quá mức đáng sợ.

Kiều Tinh Nam mặc dù rất đồng cảm với nguyên thân, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, y đương nhiên không thể nào ngồi yên chờ chết. Ban đầu y còn nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng mà lượn quanh trang viên một vòng, Kiều Tinh Nam mới phát hiện trang viên thủ vệ nghiêm mật, đến cả con ruồi cũng không thể bay ra.

Cộng thêm việc, tất cả mọi người trong trang viên đều coi y như là món đồ chơi hiến cho đế vương để giải buồn, mỗi thời mỗi khắc đều có người trông coi y, nhìn trò cười của y, nên việc chạy trốn càng là việc không thể xảy ra.

Hiện tại lựa chọn duy nhất chỉ có thể là tiếp tục lời nói dối của nguyên thân, ngụy trang thành một quốc vương.

Cũng may, thời điểm Kiều Tinh Nam xuyên tới, bên cạnh y có xuất hiện một hệ thống rút thẻ, cho phép y rút thẻ để đi tìm sự trợ giúp ở bên ngoài, nếu không chỉ có một mình y diễn kịch thì độ tin cậy sẽ quá là thấp.

Đúng, không sai, mặc dù Kiều Tinh Nam đã vỗ ngực với số 0, thề thốt chắc nịch, nhưng trên thực tế, chính y cũng bất đắc dĩ, lần đầu tiên dùng mệnh của mình ra để diễn kịch.

Tốt xấu gì thì kiếp trước y cũng là một biên kịch nổi danh, dựa vào kịch bản để kiếm miếng cơm, hiện tại chỉ là tăng thêm một sân diễn kịch. Lúc y học đại học, cũng từng tham gia rất nhiều lớp học diễn xuất rồi.

Cộng thêm phụ trợ của thẻ bài nữa, nhất định có thể bình an sống sót!

Kiều Tinh Nam cố gắng tìm kiếm niềm vui trong cơn đau khổ, tận lực nghĩ mọi thứ theo hướng tích cực, một giây sau, bên tai liền truyền đến một âm thanh điện tử băng lãnh.

【Có muốn kết nối với thẻ bài con rối số 0 hay không: Có / không 】

【 Có. 】

【 đinh, kết nối thành công. 】

Kiều Tinh Nam nghe tiếng, nhắm mắt lại, làm theo chỉ dẫn của con rối, thành công kết nối tinh thần lực với con rối.

Cùng lúc đó, nam nhân núp ở trong góc phòng hẻo lánh bỗng nhiên đứng dậy, hắn mặc một chiếc áo choàng có mũ che màu trắng, mũ trùm che khuất mặt của hắn, chỉ lộ ra góc cạnh cái cằm có đường cong rõ ràng.

Khác biệt so với cái người phản ứng chậm chạp lúc trước chính là, tốc độ nam nhân này cực nhanh, giống như có vô số sợi tơ vô hình trong không khí, đang khống chế nhất cử nhất động của nam nhân này.

Màn thứ nhất.