Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Sống Sót

Chương 1: Hổn Độn Tạp Trì

Đây là một nơi rất cổ quái.

Bóng đêm thâm trầm, mặt trăng màu đỏ tản ra ý lạnh, dưới ánh trăng là làn sương mù dày đặc, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, tiếng kêu rên chói tai từ trong sương mù dày đặc truyền đến, quanh quẩn trên không trung, khiến cho người ta không rét mà run.

Mà nơi gần chỗ tiếng kêu rên ấy nhất chính là nơi được rất nhiều thềm đá bao vây, lờ mờ có thể nhìn ra các thềm đá được chia ra thành năm phần, phía trên đều chật ních người.

Hôm nay là nghi thức đọa hóa cuối cùng của Hỗn Độn Tạp Trì.

Sau khi nghi thức qua đi, tất cả thẻ bài bên trong Hỗn Độn Tạp Trì đều sẽ bị đọa hóa toàn bộ, không có ngoại lệ.

Tin tức này vừa được truyền ra, tất cả các thẻ bài trong ao đã bị đọa hóa đều tràn đầy tiếc nuối.

Về sau bọn chúng sẽ phải sinh hoạt bên trong Tạp Trì nhàm chán mà không tìm được bất kỳ niềm vui nào.

Nắm lấy suy nghĩ đây sẽ là lần xem náo nhiệt cuối cùng, gần như tất cả thẻ bài trong Hỗn Độn Tạp Trì đều chạy đến.

Sương mù dày đặc cũng không thể làm trở ngại tầm mắt của bọn chúng.

Nằm ở khu vực trung tâm chính là một nam nhân tóc trắng, trên làn da trắng nõn của hắn hiện đầy vết máu, trên cổ, trên cổ tay và trên mắt cá chân đều gắn những xiềng xích bằng bạc đã bị đứt.

Một tiếng tru chói tai phát ra từ trong miệng của hắn, lờ mờ có thể trông thấy chiếc răng sắc nhọn trong miệng hắn, nước bọt từ khóe miệng của hắn chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất.

Các thẻ bài ngồi quây quần trên thềm đá chung quanh không hề có chút đồng tình cũng như là khó chịu nào trên khuôn mặt, bởi vì bọn họ đang hào hứng quan sát thẻ bài nằm ở khu vực trung tâm.

"Tiểu tử Liên bài này có hàm răng khá tốt đấy."

"Liên bài đã đọa hóa thành thẻ bài vô dụng rồi, ta có thể hẹn hắn đánh nhau một trận hay không?"

"Thẻ bài cuối cùng bị đọa hóa lại là của Ngục tộc, thật sự là không thể tin nổi, cái thẻ bài này rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn vậy?"

Tiếng trò chuyện ríu rít, vui vẻ cũng không thể làm giảm đi bầu không khí kỳ lạ trong rừng rậm, ngược lại còn càng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Đúng lúc này, một lão nhân mặc trường bào màu trắng, mang theo khuôn mặt vẫn còn khá là khỏe mạnh, cầm trong tay một cái quyền trượng màu xám xịt, nện bước chân ưu nhã đi về phía Liên bài đang nằm ở khu vực trung tâm.

Đi theo phía sau lão nhân là một con rối bằng gỗ, trên tay con rối đang cầm một ngọn lửa màu đen.

Khi tất cả thẻ bài xung quanh nhìn thấy ông ta lên đài thì đều ăn ý ngừng nói chuyện, an tĩnh nhìn ông ta.

【 Thẻ bài: Liên bài - Sharks

Chủng tộc: Ngục tộc

Cấp độ: SSR(cấp độ huyền thoại)

Một linh hồn sinh ra từ Hỗn Độn, thánh hỏa bất diệt, khẩn xin Hỗn Độn rộng lượng tha thứ cho sự đen tối và hèn nhát của hắn, lưu lại cho hắn một chỗ dung thân. 】

Tiếng nói vừa dứt, con rối liền ấn ngọn lửa lên trên trán Liên bài.

Ngọn lửa màu đen dung nhập vào trong thân thể hắn, hai mắt nam nhân tóc trắng tràn đầy tia máu màu đỏ, gân xanh trên cổ nhô lên, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy dọc theo thân thể tí tách rơi lên trên mặt đất, đau đớn bao trùm lấy toàn thân.

Những thẻ bài ngồi ở phía đông nam trên thềm đá đồng loạt đứng lên khi ngọn lửa dần dần hợp nhất.

Trong số bọn họ, có người mọc sừng trên đầu, sau lưng có một cái đuôi dài nhỏ, hoặc là mọc ra cái cánh màu đen, hoặc là thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, còn có một số nhỏ thì giống như nam nhân tóc trắng nằm dưới đất kia, trên cổ và trên tay đều mang theo xiềng xích.

Những thẻ bài giống như được sinh ra từ trong địa ngục trầm giọng ngâm xướng, trong giọng nói có một tiết tấu vô cùng kỳ lạ, như thể là đang hô hoán cái gì đó.

Khi bài thánh ca vang lên, thần sắc của nam nhân nằm ở khu vực trung tâm dần dần bình tĩnh trở lại, mái tóc trắng trên đầu nhiễm lên màu đen, toàn bộ trị số cũng được thiết lập lại, biến trở về số liệu ban đầu.

Những thẻ bài bị chủ nhân vứt bỏ đi đến đâu cũng sẽ bị kỳ thị, ngay cả Hỗn Độn nơi sinh dưỡng bọn họ cũng vậy, cũng sẽ căm ghét và bài xích bọn họ.

Nhưng mà ngoại trừ nơi này, bọn họ không có nơi nào để đi cả.

Đọa hóa là phương pháp duy nhất để thẻ bài bị vứt bỏ được ở lại trong Hỗn Độn Tạp Trì.

Trong nghi thức đọa hóa, thẻ bài đồng tộc sẽ ngâm xướng những bài thánh ca để trấn an Hỗn Độn Tạp Trì, khiến cho thẻ bài kia có thể được ở lại.

Sau đó, Liên bài sẽ như bọn họ, trở về dáng vẻ ban đầu, sống buông thả trong một góc tối tăm hẻo lánh nào đó.

Một lúc lâu sau, tình huống của Liên bài đã dần trở nên ổn định, một đại hán ở phía đông nam đi ra từ trong đám thẻ bài, gã ta ghét bỏ liếc nhìn bộ quần áo dính đầy bụi của đối phương, trực tiếp vác hắn lên vai đi về phía nhà mình.

Thấy thế, lão nhân chậm rãi nhếch khóe miệng lên, tuyên bố: "Nghi thức đọa hóa kết thúc."

Tất cả thẻ bài lúc này mới như là vừa được thoát khỏi gông cùm xiềng xích, bọn họ nhìn Liên bài bị ném xuống đất ở phía đông nam, nét mặt khá là khác nhau.

Thẻ bài bị đọa hóa còn có tên là phế tạp.

Bởi vì sau khi thiết lập của bọn chúng trở về số liệu ban đầu thì việc thăng cấp sẽ vô cùng khó khăn, không ai nguyện ý hao phí tinh lực để giúp một thẻ bài như vậy thăng cấp cả.

Có kỹ năng làm như vậy còn không bằng rút một tấm thẻ mới.

Bởi vậy, khả năng thẻ bài bị đọa hóa được quay về thần đàn gần như là bằng không.

Bản thân thẻ bài ở Hỗn Độn cũng bởi vì tính cách bất thường quái lạ mà không được các Tạp Trì khác chào đón, hiện tại, tất cả thẻ bài trong Tạp Trì đều đã bị đọa hóa trở thành phế tạp.

Xem ra, cái danh xưng "nỗi xấu hổ của Tạp Trì trên toàn bộ tinh vực " này sẽ mãi mãi không xóa đi được.

Thật sự là một sự châm chọc.

"Năm đại gia tộc thẻ bài xin hãy trật tự rời khỏi đây."

Lão nhân cất giọng nói.

Tâm trạng của mỗi thẻ bài lúc này đều vô cùng phức tạp, đúng lúc bọn chúng chuẩn bị rời khỏi theo thủ tục thì một loạt tiếng leng keng lại đột nhiên vang lên ở bên tai bọn chúng.

"Đinh —— ký chủ 2658: Kiều Tinh Nam (Nhân tộc) đã bị khóa lại."

"Vị trí xác định là ở Tạp Trì..."

"Đinh —— đã xác nhận lựa chọn Tạp Trì: Tọa độ tinh vực (35, 42), Hỗn Độn Tạp Trì."

"Chú ý! Chú ý! Các vị thẻ bài ở Hỗn Độn Tạp Trì xin chuẩn bị thật kỹ."

"Chú ý! Chú ý! Các vị thẻ bài ở Hỗn Độn Tạp Trì xin chuẩn bị thật kỹ."

Nghe được giọng nói này, tất cả thẻ bài đều sửng sốt.

Nếu như định vị là ở một Tạp Trì khác, nói không chừng những thẻ bài kia đều sẽ nhảy cẫng lên hoan hô nghênh đón ký chủ, khát vọng được ký chủ triệu hoán.

Nhưng lần này Tạp Trì được chọn lại chính là Hỗn Độn Tạp Trì.

Năm chủng tộc lớn ở Hỗn Độn Tạp Trì, một thẻ Nhân tộc, bốn thẻ là dị tộc, còn có một vài chủng tộc nhỏ khác không đáng được nhắc tới đều không ngoại lệ, toàn bộ đều vì không phù hợp với tâm ý của ký chủ mà bị ném vào Hỗn Độn Tạp Trì.

Những ký chủ tùy tiện vứt bỏ thẻ bài cũng không biết, thẻ bài bị từ bỏ chỉ có thể thông qua nghi thức đọa hóa, biến mình trở lại dáng vẻ ban đầu, trở thành phế tạp, thậm chí sau đó không còn có khả năng thăng cấp, rồi mới có cơ hội sống sót trong Hỗn Độn Tạp Trì.

Cho nên tính tình thẻ bài trong Hỗn Độn phần lớn đều rất ngoan độc.

Bọn họ không giống thẻ bài trong những Tạp Trì khác, cho dù bị ném bỏ cũng chờ mong với ký chủ của mình.

Bọn họ oán hận những nhân loại đã đưa họ rời khỏi Hỗn Độn, nhưng lại tiện tay vứt bỏ.

Cho dù một lần nữa được triệu hoán.

Thì kết cục từ lâu cũng đã được định trước.

Thẻ bài bị đọa hóa vì khó có thể thăng cấp, sau đó lại bị ký chủ tiếp tục ném bỏ, một lần nữa trở lại Hỗn Độn Tạp Trì, vĩnh viễn trầm luân trong bóng đêm, vòng đi vòng lại chờ đợi bản thân sẽ lại bị ném bỏ.

Quanh thân tất cả thẻ bài dường như đều xuất hiện một luồng khí tức không rõ, bầu không khí an tĩnh đến lạ kỳ.

"Hay là chúng ta đoán xem, lần này kể đầu tiên bị rút đi thuộc tộc nào?"

Không biết là thẻ bài nào bỗng nhiên nói ra câu nói này, không thể không nói, màn cá cược này đã chuyển hướng sự chú ý của bọn chúng, khơi dậy sự hứng thú của các thẻ bài.

"Nói thế nào cũng là lần đầu tiên ký chủ rút thẻ, nói không chừng hệ thống sẽ ngầm thao tác để thẻ bài mạnh nhất chúng ta được lên trước. Cường giả Ngục tộc chúng ta nhất định phải có một phiếu." Một thẻ bài mọc sừng trên đầu vỗ lên bộ ngực, nói một câu chắc nịch.

"Hệ thống cũng không phải thứ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như ngươi đâu, tất cả thẻ bài ở đây đều là giá trị ban đầu hết, chỉ có một số ít cường giả bị rút đi xong mà thể lực không đủ thì ký chủ chắc chắn sẽ cởi trói, ta đặt cược cho Linh tộc bọn ta! Lực lượng trung kiên ai dám không phục?"

"Ta cũng muốn nói như vậy, ký chủ là Nhân tộc, thẻ Nhân tộc bọn ta nhất định là phải có rồi!"

Các thẻ bài thay nhau tranh luận ngươi một câu ta một câu, nhìn có vẻ như là rất náo nhiệt, nhưng kì thực trong lòng mỗi một thẻ bài đều chứa đầy uất khí khó mà phát tiết bởi vì tân nhiệm ký chủ đến. Dường như chỉ có thể thông qua phương thức này mới có thể tạm thời làm dịu đi sự khó chịu của bọn họ.

Cho dù tộc thẻ bài bọn ta đều đã bị đọa hóa, nhưng chắc chắn cũng mạnh hơn các tộc thẻ bài đã bị đọa hóa khác!

Ngay vào thời khắc ánh mắt chúng thẻ bài đang tràn đầy sát khí và kịch liệt nhất thì đã nghe thấy hệ thống vang lên một tiếng.

"Ký chủ chuẩn bị rút thẻ... Mời các vị thẻ bài chuẩn bị sẵn sàng."

Mặc dù bọn họ không có chút cảm tình gì đối với tân nhiệm ký chủ, nhưng việc này sẽ liên lụy đến tiền đặt cược của nhà mình nên phần lớn thẻ bài đều an tĩnh lại chờ đợi kết quả, thậm chí còn có chút tò mò với lời kế tiếp mà hệ thống sẽ nói.

"Đinh —— đã rút trúng thẻ bài. Chủng tộc: Mộc tộc, thẻ bài con rối số 0, xin hãy chuẩn bị."

Vừa mới nói xong, thần sắc trên mặt tất cả thẻ bài đều cứng đờ.

Lỗ tai bọn họ xảy ra vấn đề gì rồi sao?

Thẻ bài con rối?

Trong Hỗn Độn Tạp Trì của bọn họ, thẻ con rối là hạng thấp nhất? ! Làm sao có thể!

Cũng không phải là những thẻ bài Hỗn Độn này xem thường người ta, nhưng phàm là một ký chủ lần đầu tiên rút thẻ thì chắc chắn sẽ không bao giờ rút trúng thẻ con rối, đây chính là thẻ bài vô dụng nhất trong số tất cả chủng tộc thẻ bài còn tồn tại, nói ngắn gọn, chính là phế tạp bên trong phế tạp.

Thử hỏi một chút xem, hiện có đọa thẻ nào còn có tác dụng cổ xưa như vậy nữa không? Ngoại trừ thẻ bài con rối ra thì hoàn toàn không tồn tại.

Hơn nữa nếu như bọn họ không nhớ lầm thì hình như thẻ bài con rối số lượng càng nhỏ, thuộc tính sẽ càng kém?

Bọn họ tối đa cũng chỉ có ấn tượng với con rối số mười.

Hoá ra thẻ bài con rối còn có số không sao?

"Elisian, ông từng thấy thẻ bài con rối số 0 bao giờ chưa?"

Elisian là lão nhân vừa mới chủ trì nghi thức đọa hóa, là thẻ Tế Tự của Linh tộc, ông ta được thẻ bài của tất cả các tộc tôn trọng, nên kiến thức về con rối ông ta cũng biết nhiều hơn các thẻ bài khác một chút.

Nhưng nhiều nhất cũng chỉ nghe đến sự tồn tại của con rối số 0 mà thôi.

Nhớ lại một chút, Elisian chậm rãi nói: "Thẻ bài con rối có thứ tự càng nhỏ thì năng lực càng yếu, thẻ bài số 0 ý thức tự chủ còn không có, tộc con rối rất ít khi cho mấy kẻ đó đi ra ngoài, sợ gây ra hỗn loạn trong Hỗn Độn Tạp Trì."

Nghe thấy xong, các thẻ bài đều trầm mặc. Mặc dù Hỗn Độn Tạp Trì bài xích những đọa thẻ như bọn chúng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn chúng nghe nói, thật sự có thẻ bài có thể sẽ chết ở trong Hỗn Độn Tạp Trì.

Dù nói thế nào, Hỗn Độn Tạp Trì cũng là nhà của bọn chúng mà.

"Hệ thống, lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bình thường ký chủ được chọn trong lần đầu tiên rút thẻ, hệ thống ít nhiều cũng phải có thao tác ngầm, giúp cho ký chủ lấy được thẻ mạnh. Nhưng lần này lại ra kết quả như thế, không sợ làm ký chủ mất hứng không muốn rút thẻ nữa hay sao?"

Mặc dù trong bọn họ đã không có thẻ bài cường đại, nhưng dù như thế nào đi nữa thì cũng mạnh hơn so với thẻ bài con rối số 0.

Elisian nhìn vị thẻ bài vừa nói chuyện, trầm ngâm: "Lỡ như tự ký chủ làm ảnh hưởng đến việc này thì sao?"

Làm sao có thể, sao lại có ký chủ xui xẻo như vậy chứ?

Thẻ bài vừa định phản bác, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.

Tính kĩ một chút thì ở trong tinh vực có năm trăm tám mươi cái Tạp Trì, ký chủ được khóa lại lại chọn đúng vào Hỗn Độn Tạp Trì toàn là phế tạp, không những đều là phế tạp đọa hóa, ký chủ còn rút trúng thẻ bài con rối số 0 yếu nhất trong số bọn họ.

Vận may này đúng là không thể nói gì hơn.

Cũng không biết vị ký chủ này rốt cuộc là ai, sao lại thần kỳ như vậy, thẻ bài hiếu kì đến mức tim gan ngứa ngáy.

"Chờ khi nào thẻ bài số 0 bị ném lại thì sẽ biết thôi."

"Nói cũng đúng, có lẽ sẽ rất sớm thôi."

Bọn chúng đã nhận ra được sự thấp kém của nhân loại từ lâu rồi.

Sau khi biết "Số 0" vô dụng, nhân loại sẽ chỉ vứt bỏ nó để đổi lấy kim tệ, sau đó sẽ cố gắng tìm biện pháp khác để được rút thẻ.

Nhưng mà, những thẻ bài này lại không biết, ‘rất sớm” trong miệng bọn họ sẽ không bao giờ đến.

...

Số 0 cũng không ngờ mình là thẻ bài đầu tiên được rút ra.

Đầu óc của nó trống rỗng, gần như không thể nghĩ ra tại sao mình lại bị rút trúng.

Con rối số 0 không giống những thẻ bài khác, nó không được thông minh cũng không có nhiều cảm xúc, chỉ biết sau khi mình bị ném bỏ và đọa hóa thì cuối cùng cũng có một chủ nhân mới.

Nó đứng tại chỗ, giống như một con rối rỉ sét.

Tứ chi cứng ngắc, hành động chậm chạp.

Đây chính là con rối số 0.

Không có chủ nhân khống chế, con rối gần như không thể độc lập đi lại, vô dụng đến mức có thể được gọi là rác rưởi.

Ánh sáng màu đỏ giống như từ trên mặt trăng đáp xuống, phân tán thành những chấm sáng quanh quẩn ở bên cạnh nó, chặn ngang tầm nhìn của nó.

Không biết qua bao lâu, điểm sáng mới chậm rãi tản ra, cảnh vật chung quanh mới đập vào mi mắt.

Số 0 phản ứng rất chậm, nó còn chưa kịp quan sát xung quanh, một bóng người đã đột nhiên nhào tới, che miệng của nó.

"Huynh đệ, trước tiên đừng lên tiếng!"

Nam nhân bỏ tay xuống dắt nó đến một cái góc vắng vẻ, bảo nó trốn vào trong đó, tránh bị người khác phát hiện.

"Huynh đệ, rốt cuộc thì đệ cũng đã đến, kịch bản ta đã viết xong. Trước hết đệ phải nghe ta kể cho đệ nghe cái đã, hi vọng đặt ở chỗ đệ đó, cố gắng lên, ta rất xem trọng đệ!" Nam nhân ngồi xổm người xuống, nhỏ giọng nói.

Số 0 nghe không hiểu, đầu óc trống không có bất kỳ ý tưởng nào, nó không nhúc nhích nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, ánh mắt ngỡ ngàng, dường như có chút ngây ngốc.

Nhìn qua rất là ngu ngốc.

Nam nhân cười vỗ vỗ bả vai con rối số 0, dùng một giọng nói vô cùng mê hoặc nói:

"Ta đã xem qua thuộc tính thẻ bài của đệ rồi, trên đó viết là đệ trầm mặc ít nói, tính cách này chính là thứ ta cần, tiếp theo ta có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng phải giao cho đệ."

Sau khi nói xong, đại khái an tĩnh khoảng ba phút, đúng lúc nam nhân cho rằng lời nói của mình quá phức tạp, chuẩn bị diễn đạt theo cách khác thì số 0 cuối cùng cũng có động tác.

Nó giống như một cỗ máy rỉ sét, chậm rãi giật giật, gật đầu không ngừng.

Giống như là biết mình phản ứng quá chậm, số 0 cứng đờ mấp máy khóe môi, nhưng mà, trong mắt người ngoài, nét mặt của nó không có bất kỳ biến hóa nào.

Lần trước, chủ nhân của nó cũng vì thấy nó phản ứng chậm, còn không thể đi lại đàng hoàng, nên đã ném nó lại vào trong Tạp Trì để đổi lấy kim tệ.

Nam nhân hiện tại là chủ nhân đời thứ hai của số 0.

Số 0 không biết nam nhân này cần mình làm gì, nó chỉ cảm thấy, dù cho mình có chỗ hữu dụng, nhưng khi nhìn thấy mình hành động vụng về, nam nhân này chắc chắn cũng sẽ trực tiếp từ bỏ nó.

Số 0 trầm mặc chờ kết cục đã được định sẵn, nhưng một giây sau, nam nhân này lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, tựa như trông thấy một viên ngọc thô, hăng hái khích lệ nó: "Đúng là không tệ, lát nữa đệ nhớ duy trì trạng thái này, đến lúc đó nhất định đệ sẽ là tiêu điểm sáng nhất toàn trường."

Bất luận là ngữ khí hay là nét mặt, đều rất giống một ông chủ vô lương bóc lột nhân viên.