Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Sống Sót

Chương 4:

Nam nhân tóc dài đen nhánh buộc ở trước người, trên khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo là nét mặt bình thản, giống như không hề ngạc nhiên gì đối với sự xuất hiện của người áo trắng này.

Chung quanh các kỵ sĩ thấy cảnh này thì đều có chút kinh ngạc, vị "Vương" mà người này tìm kiếm cả buổi hoá ra không phải là đế vương Arilance của bọn họ mà là nam nhân này? !

Các kỵ sĩ không thể tin, người mặc áo bào trắng này nhìn có vẻ cường đại như vậy, thế mà cũng là đồng bọn của lừa đảo?

Nhận thức nam nhân trước mắt là lừa đảo đã quá mức thâm căn cố đế, nên khi nhìn thấy bọn họ đứng ở cùng một chỗ, các kỵ sĩ cũng vô thức cho rằng người mặc áo bào trắng này cũng là lừa đảo.

"Vương." Giọng nói người mặc áo bào trắng khàn khàn mà lại có chút chói tai vang lên, hắn cúi thấp đầu cung kính đối diện với nam nhân kia, nhận tội: "Thuộc hạ bị bọn họ phân tán."

Nam nhân ngồi tựa ở dưới cây không nói gì, ánh mắt y rơi vào trên thân người áo trắng, đôi mắt vàng giống như một loại bảo thạch thần bí nhất, thâm thúy mà tĩnh mịch, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trong lúc nhất thời trong rừng rậm chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.

Hồi lâu sau, y giơ tay lên, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chỉ ra sau lưng mình ra hiệu một chút.

Người mặc áo bào trắng lập tức hiểu ý, nhanh như chớp dùng một loại tốc độ kinh người lách mình đứng ra phía sau nam nhân, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của đối phương.

Tốc độ như vậy thật sự là thứ mà nhân tộc có thể làm ra được sao?

Đến cả Eliel mạnh nhất trong bọn họ cũng không nhịn được mà sinh ra nghi vấn như vậy, hắn cảnh giác nhìn người mặc áo bào trắng đứng sau lưng nam nhân tóc đen, người này rất mạnh, nhưng vì sao lại có liên quan đến tên lừa đảo này?

Chẳng lẽ cái người ăn mặc rách rưới kia thật sự là đế vương? Khả năng này thật sự làm cho người ta bật cười, Eliel vô thức phủ định.

Lực chú ý của mọi người tại đây đều bị người mặc áo bào trắng dẫn đi, không ai chú ý đến ngón tay trên chân của Kiều Tinh Nam đang nhẹ nhàng gõ gõ.

Con rối bị khống chế có thể di chuyển với tốc độ gấp trăm lần, số 0 đi nhanh hơn gấp trăm lần, kỳ thật nhanh không khác gì dịch chuyển tức thời.

Ánh mắt Kiều Tinh Nam hơi hơi lóe lên, trong lòng đã nắm chắc, lúc y đưa mắt nhìn về phía đoàn người đối diện một lần nữa, nét mặt lạnh nhạt còn mang theo ngờ vực.

Quản gia cau mày, chủ động đứng ra giải thích: "Thật có lỗi, các hạ, người sau lưng ngài đột nhiên xông vào trang viên, kinh động đến các kỵ sĩ phòng thủ, chúng ta cần phải hiểu rõ về thân phận của hắn."

Kiều Tinh Nam hiểu ý gật đầu, sau đó ra hiệu nói: "Số 0."

Người mặc áo bào trắng động đậy, mấp máy khóe môi, quai hàm sở hữu đường cong lạnh lẽo cứng rắn hơi động một chút, "Kỵ sĩ của vương, số 0."

Nhìn ra được, hai người này đều là người lạnh lùng, không giỏi nói chuyện.

"Một đế vương hàng thật giá thật, sao có thể để kỵ sĩ bên người che che lấp lấp không lộ diện như vậy." Một kỵ sĩ bên người Eliel không cao hứng lầm bầm, không biết cái tên hàng giả này tìm thấy ở đâu người đến giúp đỡ, nhất định cũng là kỵ sĩ giả, nếu không thì sao lại không dám quang minh chính đại lộ diện.

Nói không chừng là một kẻ lang thang ở đâu đó hoặc là phạm nhân tử hình, thật sự là ghê tởm.

Quản gia giật mình, cũng không có nói gì, ánh mắt ông ta liếc xéo qua chú ý đến phản ứng của Kiều Tinh Nam.

Nam nhân liếc mắt nhìn về phía kỵ sĩ nói lời này, có hơi không vui vì bị mạo phạm, ngón tay của y chỉ vào kỵ sĩ lên tiếng kia, tùy ý nói: "Số 0, nhìn thấy chưa, người có kiến thức nông cạn sẽ trông như thế đó."

"Cái gì! Ngươi là đồ. . ." Lừa đảo, hai chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, một bóng người màu trắng đã vọt đến trước mặt hắn.

Kỵ sĩ mở to hai mắt, nhìn cái mũ bọc lớn trước mặt, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi kinh dị.

"Ngậm miệng." Người mặc áo bào trắng nhẹ nhàng đặt tay lên vai kỵ sĩ, bàn tay cách rất gần phần sau gáy của hắn, toàn thân trên dưới số 0 dường như mang theo một tia ớn lạnh, giọng nói khàn khàn, cực kỳ giống uy hϊếp, "Trước mặt Vương, không cho phép, thất lễ."

Eliel vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của người áo trắng, vào giây đầu tiên khi số 0 biến mất, hắn đã ngay lập tức cảnh giác, nhưng vẫn muộn. Gần như là trong một nhịp thở, Eliel mới nhận ra người mặc áo bào trắng này xuất hiện ở trước mặt mình.

Eliel nhướng mày, vô thức muốn bắt lấy cánh tay của đối phương, bảo vệ thuộc hạ của mình.

Nhưng mà không đợi đến khi hắn tóm được, người mặc áo bào trắng đã chợt lách người, nhanh như chớp quay trở lại phía sau nam nhân tóc đen.

Hắn cúi thấp đầu, chiếc mũ màu trắng trùm che đậy hoàn toàn khuôn mặt của hắn, dường như tất cả động tác của người mặc áo bào trắng làm ra đều chỉ là để ngăn cản những kẻ vô lễ làm cản trở đôi mắt của vương.

Nam nhân tóc đen đi xuống, từng bước đi đều rất trầm ổn, cho đến khi đi qua đoàn người này, y mới nâng cái cằm lên, giọng nói trầm thấp mang theo sự kiêu ngạo đặc trưng của một vị đế vương, mở miệng nói: "Thất lễ vì đại tội, các ngươi cũng không phải là con dân của ta, lần này ta rộng lượng tha thứ cho các ngươi."

"Nhưng mà, không có lần sau."

Trong lúc nhất thời, không có người nào dám nói chuyện, mãi đến khi thân ảnh của hai người biến mất ở trước mắt bọn họ, mọi người mới chậm rãi thở ra một hơi.

"Giả vờ cái gì chứ, đây chính là địa bàn của Arilance bọn ta." Có một kỵ sĩ rất bất mãn trước vẻ cao ngạo của Kiều Tinh Nam.

Bất luận y có phải đế vương thật hay không, ở trong quốc thổ Arilance bọn họ mà dám ngang tàng như thế thực sự là khiến cho người ta chán ghét.

"Hắn tuyệt đối không phải là đế vương thật, chỉ là một thằng hề biết cách phô trương thanh thế mà thôi!"

Các kỵ sĩ bên cạnh cũng đồng thanh nói.

Chỉ có vị kỵ sĩ bị số 0 uy hϊếp lúc này là yên tĩnh cực kỳ, khí tức băng lãnh lúc người mặc áo bào trắng nhích lại gần và cái tay đột nhiên xuất hiện ở gáy khiến hắn phát lạnh khắp cả người, cho tới bây giờ còn chưa thể thong thả để lại sức.

Giống như, nếu như mình phun ra hai chữ lừa đảo thì một giây sau cái cổ của mình sẽ bị vặn gãy.

Eliel để tay ở trên chuôi kiếm của mình, mắt nhìn tay mình, hắn không ngờ được mình còn không bắt được cánh tay của đối phương, chẳng lẽ là bởi vì hắn ở trang viên quá lâu, lười biếng tập luyện nên mới vậy sao?

Quản gia không có để ý đến việc người chung quanh thảo luận, ông ta nhướng mày, suy nghĩ lại về biểu hiện của cái người kia.

Đây là lần thứ hai ông ta nhìn thấy đối phương.

Lần đầu tiên gặp mặt, vị này tự xưng là quốc vương, cũng bởi vì việc vương của họ không ở trong trang viên mà sinh lòng không vui, không ngừng tự thôi miên lẩm bẩm vài câu sẽ "Rộng lượng" với vương của bọn họ, thậm chí còn nôn nóng đến mức dùng móng tay cào rách cái ghế.

Khi đó, ông ta chỉ cảm thấy đối phương không bình thường.

Cho tới hôm nay gặp mặt, ông ta mới hơi hiểu ra, hoặc phải nói là phỏng đoán, cái người tự xưng là đế vương này, lúc trước làm ra cử động thất lễ như thế, có lẽ chỉ bởi vì tính cách quá mức cao ngạo mà thôi.

Y không tiếp nhận được bất luận kẻ nào không tôn trọng y, bao gồm cả đế vương của bọn họ, lúc ấy tố chất thần kinh của y biểu hiện ra, có lẽ cũng là bởi vì cảm thấy mình bị khinh thị mà không vui.

Quản gia cũng không dám chắc chắn suy đoán của mình có đúng hay không, nếu thật sự bởi vì cảm thấy bị khinh thị nên mới có những biểu hiện không bình thường như thế. . . thì tính cách của y cũng quá phiền toái rồi.

Đế vương của bọn họ còn không đến mức như thế.

Nghĩ như vậy, quản gia vì chuyện vừa rồi mà dần dần nâng cao địa vị của đối phương lên, chí ít, không hoàn toàn coi đối phương như là một tên lừa gạt thần kinh nữa.

Còn cần cẩn thận quan sát, người dò tin tức chắc là cũng sắp trở về rồi, quản gia âm thầm nghĩ.

Kiều Tinh Nam không ngờ người quản gia này lại nghĩ nhiều như vậy, thậm chí còn lờ mờ đoán được thiết lập nhân vật của mình.

Trên thực tế, thiết lập nhân vật mà y tạo ra cho mình cũng thực sự là rất phiền phức.

Dù sao, ở trong một kịch bản, nhân vật mới là hạch tâm và linh hồn, nếu muốn trở thành đế vương chân chính trong mắt mọi người, mọi mặt đều phải chú ý kỹ.

Nguyên thân đã từng có tiếp xúc với quản gia, mặc dù sau khi tinh thần sụp đổ nguyên thân vẫn cho rằng mình là đế vương, cũng cố gắng hết sức để đóng vai nhân vật này thì trên thực tế biểu hiện của y cũng không được như ý lắm, nhất là khi đối mặt với quản gia quả thực có hơi ngu ngốc, thậm chí có thể nói là vô cùng bất thường.

Cũng căn cứ vào biểu hiện của nguyên thân, Kiều Tinh Nam đã thiết lập cho mình một vài những hình tượng mấu chốt, trong đó có cao ngạo lạnh lùng.

Chỉ có đế vương cao ngạo mới vì không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vì người khác không dựa theo kế hoạch của mình mà giận tím mặt.

Đây chỉ là màn đầu tiên mà thôi, mục đích của Kiều Tinh Nam cũng rất đơn giản, chỉ cần thay đổi một chút ấn tượng đối với những người này, không đến mức có vẻ ngu ngốc y như trước đó.

Không có bất kỳ một nhà biên kịch nào lại tiết lộ tất cả nhân vật của mình ra ở trong màn kịch đầu tiên cả.

Một nhà biên kịch có trình độ thường thường sẽ thêm các tình tiết phù hợp vào trong một kịch bản cố định để không ngừng làm phong phú thêm các nhân vật của mình, Kiều Tinh Nam vì để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, thật sự là nhọc lòng.

Dù sao thì vẻ ngoài giả tạo trên người y cũng rất dễ dàng bị đâm thủng.

Người khác không rõ lắm, nhưng chẳng lẽ chính Kiều Tinh Nam còn không rõ hay sao?

Con rối số 0 bên cạnh y là một tên da giòn, căn bản không có sức chiến đấu, người khác chỉ cần tăng tốc độ lên mười lần là có thể đạt được hiệu quả, mà con rối nhà hắn phải tăng tốc độ gấp trăm lần mới có thể nhìn ra được là truyền tống.

Còn nữa, số 0 nói chuyện còn nói lắp, một câu vượt quá vài từ là sẽ cà lăm, cho nên lúc y khống chế số 0 còn phải châm chước cách dùng từ.

Nói thật ra, tình huống bây giờ của y tựa như là một căn nhà nát không có mái che vậy, thậm chí còn không có một lớp vải lót nào, chọc một cái là thủng, thậm chí còn không bằng một tòa lâu đài không có mái che, chí ít còn dễ nhìn hơn.

Việc cấp bách chính là tranh thủ thời gian lấp đầy các khe hở, sơn lại nhà cho mình, chí ít thì cũng phải lấy lại mặt mũi cho mình trước đã.

Kiều Tinh Nam nghĩ như vậy, liền dẫn số 0 đi trở về phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, Kiều Tinh Nam đã để số 0 ngồi ở trên ghế, sau đó giải trừ kỹ năng "Khống chế con rối (bị động)".

"Số 0, biểu hiện của đệ vô cùng tốt!" Kiều Tinh Nam ngồi ở đối diện số 0, trắng trợn khích lệ nói.

Mũ trùm của số 0 cũng đã hạ xuống, vẻ bề ngoài anh tuấn, nhưng vẫn không hiểu lời mà Kiều Tinh Nam nói, nó ngẩng đầu, thân thể cứng ngắc có chút chậm chạp.

"Chủ nhân, là, ngài." Làm.

Số 0 còn chưa lên tiếng, Kiều Tinh Nam đã ngắt lời, "Việc phụ trợ của ta cũng không tệ, nhưng đệ đã phát huy được tác dụng lớn, đừng tự coi thường chính mình, số 0, đệ vô cùng ưu tú, về sau mấu chốt nhất vẫn dựa vào đệ đó, cho nên ta yêu cần đệ phải luôn luôn ghi nhớ thân phận của mình."

Số 0 nghe xong thì suy nghĩ như rơi vào trong sương mù, thân phận của ta?

Thân phận của số 0 là thẻ bài con rối.

"Đệ là một kỵ sĩ cận vệ cường đại nhất bên cạnh đế vương." Kiều Tinh Nam cố gắng tẩy não nó, "Đệ phải biết, nếu chúng ta muốn sống sót thì nhất định phải diễn tốt vở kịch này, ta hi vọng từ nội tâm đệ có thể tán thành thân phận này."

Đương nhiên, câu nói này cũng là Kiều Tinh Nam tự nhủ.

—— y nhất định phải tin tưởng mình là một quốc vương cao ngạo, một đế vương có cho mình lãnh thổ rộng lớn, những thuộc hạ ưu tú trung thành cùng ngàn vạn thần dân.

Kiều Tinh Nam dừng lại một lát, cho số 0 ở lại để nó có đủ thời gian tiêu hóa những gì mà y nói, sau đó sẽ đưa kịch bản tiếp theo cho đối phương, còn mình thì xoay người suy nghĩ bước tiếp theo.

Vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, từ sau khi xuyên việt Kiều Tinh Nam vẫn còn viết kịch bản, đến bây giờ thì đại cương kịch bản đã sớm viết xong rồi.

Nhưng trong phim ảnh, mấu chốt nhất ngoại trừ kịch bản, còn có một vài điều quan trọng nữa, chính là diễn viên.

Trong tình huống mà kịch bản cơ bản đã chuẩn bị xong, diễn viên chính vẫn là nhân tố mấu chốt nhất để xem bộ phim có thể thành công hay không.

Chỉ dựa vào hai người bọn họ thì vẫn còn hơi ít.

Kiều Tinh Nam nghĩ như vậy, bèn mở giao diện hệ thống ra.

【 Thời gian đếm ngược miễn phí rút thẻ: 29 ngày 6 giờ 56 phút 36 giây 】

Thời gian đếm ngược trên giao diện hệ thống rất bắt mắt, đây là lần tiếp theo Kiều Tinh Nam có thể rút thẻ miễn phí.

Mỗi tháng kí chủ sẽ có một cơ hội để rút thẻ miễn phí.

Kiều Tinh Nam suy nghĩ một chút, cảm thấy cơ chế hệ thống rút thẻ có hơi giống với trò chơi rút thẻ của y kiếp trước, mỗi tháng hệ thống đều sẽ cho người chơi một cơ hội miễn phí rút thẻ, nhưng nếu như muốn có cơ hội rút thẻ khác thì nhất định phải tiêu tiền hoặc là làm nhiệm vụ.

Rút thẻ một lần cần 1000 đồng vàng.

Ở trong một thế giới chiến loạn như này, tiền đã rất khó kiếm rồi, toàn thân nguyên thân cũng chỉ có ba đồng bạc.

Người nghèo không xứng được thẻ vàng.

Ban đầu Kiều Tinh Nam cũng không nghĩ đến việc rút thẻ vàng, ánh mắt y chuyển qua nhiệm vụ ghi trên hệ thống.

【 Nhiệm vụ hệ thống: 0/0(Có rất nhiều ký chủ cả đời chưa từng kích hoạt nhiệm vụ, xin kí chủ kiên nhẫn chờ đợi) 】

Từ khi y được khóa lại ở trong hệ thống rút thẻ thì hệ thống đã không gửi cho y bất kỳ nhiệm vụ nào, xem ra cũng rất khó để kích hoạt nhiệm vụ.

Như vậy, nếu muốn có thêm cơ hội rút thẻ, có vẻ đổi bằng đồng vàng sẽ đơn giản hơn.

Kiều Tinh Nam ngầm tặc lưỡi một cái, đột nhiên nghĩ đến một việc.

"Hệ thống."

【 đinh, đang giúp ngài gọi hệ thống phụ trách Hỗn Độn Tạp Trì. 】

【 hệ thống 035 phục vụ vì ngài. 】

【035: Xin chào kí chủ tôn kính, xin hỏi ngài có cần dịch vụ rút thẻ không? 】

Kiều Tinh Nam cự tuyệt, "Tạm thời không cần."

"Ta muốn hỏi một chút, có thể đổi một phần quần áo các ngươi đưa cho ta thành đồng vàng được không?"

Quần áo là hệ thống đưa tặng cho y lúc mà y rút được thẻ bài số 0, có khoảng chừng ba cái tủ quần áo, nói là vì đền bù việc rút phải thẻ N đẳng cấp thấp của y vào lần đầu tiên rút thẻ.

Ba tủ quần áo thật sự là quá nhiều.

Bọn họ chắc chắn sẽ không mặc hết, thay sang đồng vàng có khi còn tốt hơn.

【035: Không thể được. 】

【035: Quần áo tặng cho kí chủ là hàng trân phẩm, cũng đều là phục sức chất liệu cực cao cấp, nhưng lại hoàn toàn vô dụng với Tạp Trì, bởi vậy không thể đổi thành đồng vàng được. 】

"Được thôi." Kiều Tinh Nam chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không quá là thất vọng.

Hơi suy nghĩ một chút, liền biết những bộ quần áo kia với hệ thống mà nói cũng không có quá nhiều tác dụng, nếu không cũng sẽ không vung tay lên cho y tận ba cái tủ.

Ngay sau đó, âm thanh điện tử lạnh lùng của hệ thống lại tiếp tục vang lên, cực kỳ giống với giọng nói trả lời tự động trên mấy phần mềm mua sắm.

【035: Ký chủ thân mến, mời nhìn vào bên trong ~ nơi này có tất cả thẻ bài thuộc Hỗn Độn Tạp Trì, còn do dự cái gì nữa? Hãy nhìn xem Hỗn Độn Tạp Trì vĩ đại của chúng ta, mau mang hết thẻ bài về nhà đi! 】

【035: [ hình ảnh ] 】

Kiều Tinh Nam bắt đầu dấy lên một chút hứng thú.

Y còn rất là hiếu kì với các chủng loại thẻ bài bên trong Tạp Trì.

Mặc dù phần lớn kịch bản đều đã viết xong, nhưng lúc rút ra thẻ mới, Kiều Tinh Nam vẫn phải trau chuốt kịch bản thêm một lần nữa, chỉ khi biết được tương lai ưu thế của các diễn viên tương lai, lắp họ vào nhân vật tương ứng thì mới có thể làm ra được một bộ phim hoàn mỹ.

Đúng lúc Kiều Tinh Nam muốn mở hình ảnh ra thì y lại đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, Kiều Tinh Nam ngẩng đầu lên, nhìn về phía số 0 muốn nói lại thôi.

"Số 0, sao rồi?"

"Chủ nhân."

Số 0 chậm rãi nâng cánh tay cứng ngắc của mình lên, chỉ chỉ vào mình, giọng nói con rối khàn khàn vang lên, "Kịch bản, tôi, không biết."

Thẻ bài cấp cao sẽ có chức năng phiên dịch riêng, nhưng một thẻ N đẳng cấp thấp còn không thể nhận thức được chữ, hoặc nói đúng hơn, không kí chủ nào lại muốn một thẻ N vô dụng biết đọc sách viết chữ.

Lại càng không cần phải nói, số 0 còn là thẻ bài có địa vị thấp nhất trong số các thẻ cấp N.

Kiều Tinh Nam sửng sốt một chút, sau đó hơi ảo não.

Y ý thức được mình sơ suất, liền đứng lên, đi đến trước mặt số 0, ngữ khí an ủi, "Không sao đâu số 0, kịch bản này không xem cũng được."

"Ca ca sẽ nói cho đệ biết nhiệm vụ tiếp theo, nhiệm vụ của đệ rất đơn giản, đó là ngày mai đi ra ngoài kết giao bằng hữu."

"Còn cần hai mươi chín ngày nữa mới có thể rút thẻ miễn phí, trong thời gian này dựa vào hai chúng ta nhất định có thể thành công sống sót!"

"Ngày mai, ta, kết giao bằng hữu?" Trong giọng nói khàn đυ.c như gỗ của số 0 dường như mang theo chút ngỡ ngàng.

Bằng hữu. . .

Trong cuộc sống tịch mịch của con rối số 0 không có bằng hữu.

"Đúng!" Kiều Tinh Nam nghĩ tới kịch bản tiếp theo của mình, khẳng định nói, "Chính là kết giao bằng hữu đó, số 0! Đến lúc đó ta ở trong phòng sẽ phụ trợ cho đệ, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu!"

Nói là kết giao bằng hữu, chẳng bằng nói là thám thính tin tức.

Có thể thấy thái độ người trong trang viên đối với bọn họ chẳng ra sao cả, Kiều Tinh Nam mặc dù khích lệ số 0, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, chuyện này nhất định phải thực hiện từng bước, bàn bạc kỹ lưỡng hơn.