Nghe thấy tiếng Sở Dục đẩy cửa, Kỳ Cảnh bế cô gái nhỏ đang ngủ say trên ghế Quý Phi lên với vẻ mặt thản nhiên.
Sở Dục thấy thế, sững sờ giây lát tiếp tục mở toang cửa ra.
Sở Dao đang mơ màng ngủ, cảm giác được có người bế cô lên, cố gắng hé mí mắt mệt nhọc ra, lờ mờ thấy gương mặt của Kỳ Cảnh, ngửi được hơi thở đàn ông mình cực kỳ quen thuộc.
Cô quen đường quen nẻo rúc đầu nhỏ vào lòng Kỳ Cảnh đầy tự nhiên, dụi mặt nhỏ lên l*иg ngực cách lớp áo sơ mi mỏng anh ta đang mặc, miệng lẩm bẩm: “Anh về rồi à?”
Giọng Sở Dao không lớn, mềm mại ngọt ngào mang vẻ làm nũng riêng của con gái đối với con trai, chọc cho trái tim Kỳ Cảnh tê dại, lại không kìm được chua xót.
Cũng không biết cô nhóc này đang làm nũng với ai trong mơ.
Đi vào phòng suite vừa thuê, Kỳ Cảnh đặt người lên giường ở phòng ngủ chính, đang định thả tay đứng dậy thì cô gái nhỏ nằm trên giường đột nhiên mở mắt, đôi mắt mịt mờ mơ màng, hơi bẹp miệng nhỏ: “Muốn ngủ cùng cơ.”
Nói xong, cô còn chu môi tỏ vẻ muốn hôn, miệng lầm bầm: “A Cảnh, em muốn ăn socola.”
Kỳ Cảnh ngây người, động tác đứng dậy như thể bị định trụ.
Sở Dục đi vào theo bắt gặp cảnh này, biểu cảm trên mặt từ kinh ngạc đến không dám tin rồi tới “rõ ràng là câu chuyện của ba người nhưng tôi lại là kẻ thầm lặng.”
Kỳ Cảnh là người đầu tiên hoàn hồn, đầu óc anh ta trước giờ xoay chuyển rất nhanh, nhớ lại mọi chi tiết về cuộc gặp gỡ giữa mình và cô gái này một lượt, chắc chắn bản thân chưa từng để lộ tên họ cho cô biết.
Vì thế, trước đó cô ấy đã biết mình là ai rồi?
Kể cả sáng nay và tối qua cô ấy đều đang giả vờ?
Không, không đúng, dùng cô biết anh ta là ai đi nữa, cũng sẽ không nói với anh ta bằng giọng điệu quen thuộc như vậy.
Cho nên cô coi anh ta trở thành gã khác, tên của người đàn ông đó cũng có chữ “Cảnh”?
Lòng quay cuồng suy nghĩ nhưng anh ta khựng người lại, không đứng dậy nữa, cánh tay đang đỡ dưới gáy cô gái khẽ nâng lên, tiện đà ôm cô vào lòng rồi cùng nhau nằm xuống giường.
Sau đó, anh ta nhướng mày há miệng nói với Sở Dục ở bên cạnh bằng khẩu hình: “Đi mua socola.”
Sở Dục bày vẻ oán hận: “...”
Sở Dục giơ ngón giữa với Kỳ Cảnh rồi tức giận quay người, mặc dù trong lòng rất muốn đánh người nhưng vẫn xuống lầu mua socola.
Kỳ Cảnh ôm người nằm xuống, liếc nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trong lòng mình, lòng thầm chua xót: Con gái con lứa lại rất thạo việc rúc vào lòng đàn ông đấy.
Khi Sở Dục mua socola trở lại, hai người trên giường đang ôm nhau ngủ.
Cô gái kia ngủ rất say, anh ta cũng không thấy lạ, dù sao tối qua bị anh hai giày vò cả đêm, nếu là phụ nữ bình thường lúc này chắc đã bị chơi tàn rồi ấy chứ, thể chất của cô gái nhỏ này là tốt nhất trong số tất cả phụ nữ mà họ từng gặp.
Kỳ Cảnh ngủ say như thế lại hơi kỳ lạ, anh ta vốn là người rất đa nghi, lại ngủ không sâu giấc. Dù có chơi gái cũng chưa bao giờ ngủ qua đêm trên cùng một chiếc giường với cô nào cả, chứ đừng nói ôm gái ngủ, còn ngủ không chút cảnh giác thế này.
Lẽ nào, cậu ta cũng bị bỏ thuốc?