Nhìn thấy Kỳ Cảnh làm việc hơi bộp chộp nhưng không mất chừng mực trong trí nhớ, Sở Dao nằm rạp trên ghế Quý Phi thở dài thườn thượt, biểu cảm trên mặt cũng nhẹ nhõm theo.
Khác hẳn hai tên đàn ông ngoài cửa, Sở Dục sa sầm mặt, còn Kỳ Cảnh nhíu chặt mày, rõ ràng đang suy tư gì đó.
Sau mười mấy giây im lặng, hai người lần lượt bước vào căn phòng bên cạnh.
Cả hai cùng ngồi lên sofa, Kỳ Cảnh bắt đầu gọi điện kêu người tới phòng giám sát của câu lạc bộ.
Còn Sở Dục lập tức cầm laptop đặt trên bàn trà, múa may năm ngón.
Chưa đầy mười phút, trên màn hình máy tính đã xuất hiện đủ loại tài liệu của Sở Dao.
Chi tiết đến mức ngay cả thành tích thi cử mỗi năm của cô trong khoa, sơ yếu lý lịch tham gia thực tập cùng với hoàn cảnh gia đình và vết tích cuộc sống ngày thường. Chỉ cần tài liệu có tên Sở Dao thì tất cả đều xuất hiện trước mặt anh ta.
Xem một lúc lâu, anh ta mới nuốt khan rồi hạ thấp giọng đến lạ thường: “Là một cô gái khá tốt.”
Là đứa trẻ tới từ sơn thôn nhỏ của thành phố Ninh cách vách, trong nhà chỉ có hai người thân là ông bà ngoại, từ cấp ba trở đi, tiền học phí gần như đều là tiền học bổng và tiền thưởng thi đấu các môn của cô, thời đại học càng liều mạng giành lấy đủ loại học bổng, viết hộ luận văn kiếm tiền, tự hoàn thành chương trình đại học.
Kỳ Cảnh ngồi bên cạnh Sở Dục xem một lát, nghe thấy vậy, anh ta cũng khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Sau đó anh ta nói: “Bên kia điều tra ra rồi, cô ấy là sinh viên thực tập của bệnh viện tồi tàn kia. Có người muốn chơi cô ấy nên bỏ thuốc vào trong rượu của cô gái này. Xem video, phòng Vip của họ ở tầng sáu vừa khéo ở ngay bên cạnh thang máy. Cô ấy đi ra khỏi phòng Vip bước vào thang máy, có lẽ lúc ấy đầu óc choáng váng nên bấm nhầm số của mấy tầng, đến tầng hai của chúng ta. Trùng hợp là phòng Vip của chúng ta ở gần thang máy nhất, cô ấy đi mấy bước thì ngồi bệt trước cửa phòng Vip...”
Từ video có thể nhìn rõ, cô gái lảo đảo, xụi lơ ngồi xuống trước cửa phòng Vip của họ, một lúc lâu sau mới bò dậy tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, giám đốc câu lạc bộ đi thang máy lên, thấy cô lảng vảng một mình ở hành lang bèn ngăn người lại rồi gọi nhân viên phục vụ phụ trách mang đồ uống tới.
Vừa nãy anh ta đã gọi điện thoại xác nhận với giám đốc câu lạc bộ, đối phương nói rằng ông ta đã hỏi nhân viên phục vụ kia, thật ra người đó cũng không chú ý mấy, thấy cô ngồi trước cửa phòng Vip của họ rất lâu, còn tưởng là cô đi ra từ phòng đó, uống quá chén nên không tìm thấy đường về.
Giám đốc câu lạc bộ nghe thấy người nọ nói thế, bèn đưa người vào trong.
Khi ấy, ba người họ cũng đã ngà ngà say, cộng thêm hôm đó đúng là thời gian kia của Tư Thừa. Vừa khéo giám đốc câu lạc bộ đưa cô gái này tới, dĩ nhiên cho rằng người phụ nữ là do ông ta đưa đến để dập lửa cho Tư Thừa.
“Cho nên nói, từ đầu tới cuối chính là một sự hiểu lầm tai hại.”
Sở Dục giơ tay đỡ trán: “Tuy không phải chúng ta bỏ thuốc cô gái đó, nhưng...” Sao bỗng dưng lại có cảm giác tội lỗi thế nhỉ?
Chỉ xem mỗi tư liệu cá nhân của Sở Dao thôi, Sở Dục đã rõ cô gái này vốn không phải là người cùng một thế giới với họ, càng không phải là gái bán hoa như họ đã nghĩ.
Nhưng vừa nhớ tới cơ thể nhạy cảm chỉ hơi trêu chọc một chút là phun nước của cô, bụng dưới của Sở Dục không khỏi thắt lại. Sự tương phản rõ rệt của một cô sinh viên ngoan ngoãn có thể chất dâʍ đãиɠ này thật sự chọc trúng điểm G tìиɧ ɖu͙© của anh ta.
Kỳ Cảnh ngồi im lặng gần mười lăm phút rồi đột ngột đứng dậy, anh ta giơ tay liếc nhìn đồng hồ, đã ba rưỡi.
Không biết cô đã đi chưa.
Bất kể cô đã đi hay chưa, tốt hơn vẫn nên qua xem một chút.
Lòng nghĩ như vậy, Kỳ Cảnh cũng làm y hệt.
Anh ta mở cửa phòng suite của Tư Thừa lần nữa, nhìn thấy bộ đồ ăn đã được thu dọn ở trên bàn rồi liếc nhìn cô gái đang nằm trên ghế Quý Phi, cuộn tròn người ngủ ngon lành.
Kỳ Cảnh lùi về sau một bước, thì thầm với Sở Dục đi theo tới đây: “Tiểu Lục, cậu đi thuê thêm một phòng.”
Nghe vậy, Sở Dục không nói gì, giây phút ánh mắt dừng trên bóng dáng nhỏ nhắn trên ghế Quý Phi, lập tức xoay người cầm di động.
Kỳ Cảnh trở lại phòng suite một lần nữa, cô gái đã thay chiếc váy liền thân dài tay màu be mà anh ta cho người đi mua. Bởi vì động tác cuộn tròn mà bộ ngực bị đẩy căng phồng, nửa bầu ngực trắng nõn gần như sắp bật ra khỏi cổ áo bằng ren.
Anh ta thả nhẹ hô hấp, cố nén lửa nóng trong lòng, tay chân nhẹ nhàng cầm thảm lông bên cạnh sofa đắp lên cho cô.