Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 8.2

Lúc Tô Hồi Ý đứng ngoài cổng chờ tài xế Didi (4) đến, xe Tô Trì đang từ cổng chạy ra ngoài, Tô Hồi Ý vung hai tay với hắn, “Anh hai, anh hai!”

Chiếc xe chầm chậm đỗ lại, cửa kính xe kéo xuống, để lộ gương mặt đẹp trai của Tô Trì, phối với chiếc xe sang trọng, như người mẫu trong tạp chí vậy.

“Có chuyện gì?”

Tô Hồi Ý đến gần, “Anh không hỏi em đi cùng với ai, đi làm gì sao?”

“Cậu sẽ nói à?”

“Không nói.”

Tô Trì xì một tiếng, “Vậy tôi hỏi làm gì.”

Tô Hồi Ý ngỏ lời, “Nhưng câu hỏi của anh sẽ mang đến cho em chút ấm áp, như vậy cả ngày hôm nay em sẽ ngập tràn sức sống.”

Trả lời cậu chính là cửa sổ xe kéo lên và khói từ đuôi xe vυ't đi.



Từ Tô trạch chạy vào trong thành phố mất chừng một tiếng đi xe, khi Tô Hồi Ý đến địa điểm hẹn thì Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ đã có mặt rồi.

Lái xe là tài xế nhà Tôn Hà Vũ, Tôn Hà Vũ vừa bắt chuyện với hai người vừa ngồi vào chỗ ngồi rộng rãi phía sau, còn lấy hai chai cocktail hoa quả trong tủ lạnh trên xe ra uống.

Trên đường đi đến xưởng rượu, Tôn Hà Vũ mới nói tỉ mỉ, “Xưởng rượu đó của chú tôi rất lớn, cũng là công ty đã ra thị trường, loại rượu Lĩnh khá nổi tiếng năm trước là do nhà họ sản xuất. Loại rượu mới ra lần này là rượu Côn, chất lượng cũng rất tốt, có tiếng của rượu Lĩnh trước đó rồi, ít nhất sẽ không lo ế hàng.”

Chu Thanh Thành chỉ thuần túy mang tâm lý chơi đùa mà thôi, “Tôi theo cậu hết đó, tròn méo thế nào cũng không quan trọng! Dù sao thì tôi cũng chẳng hiểu cái quái gì cả.”

Đây là lần đầu tiên Tô Hồi Ý nhìn thấy có người nói “tôi cũng chẳng hiểu cái quái gì” mà hào hùng khí thế như vậy.

Tôn Hà Vũ nói, “Tô Hồi Ý, cậu cũng vậy nhỉ, đừng đập hết tiền vào. Dù sao thì tên cậu còn nằm trên hộ khẩu Tô gia một ngày, thì một ngày cậu không thiếu tiền.”

“Tôi lượng sức mà đi thôi.”

Tô Hồi Ý không nói ra chuyện mình đã không còn trong hộ khẩu nhà họ Tô nữa.

Tên cậu bị chuyển ra năm mười tám tuổi, chuyện này chỉ có hai người Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên biết, đến ngay cả nguyên thân cũng là trong lúc vô tình lật tìm trên giá sách của Tô Kỷ Đông mới phát hiện ra.

Thế là loạt hành trình tìm đường chết bắt đầu.

Nhưng mà lúc Tô Hồi Ý đọc tiểu thuyết nên có góc nhìn thượng đế, cậu biết Tô Kỷ Đông chuyển cậu ra khỏi hộ khẩu hoàn toàn không phải là vì “không muốn chia gia sản cho cậu ta” như nguyên thân đã nghĩ. Mà trái lại, Tô Kỷ Đông định là đợi cậu ta tốt nghiệp rồi rèn luyện hai năm, sau đó ông sẽ giao công ty dưới tay cho cậu ta.

Tô gia có hiển hách thế nào đi nữa, thì cái danh “con nuôi” này cũng không dễ nghe, chỉ khi mình thật sự tự lập thì mới có thể được tầng lớp thượng lưu công nhận.

Nhưng mà gặp phải đứa vô ơn bạc nghĩa, những thật lòng mấy năm đó, chung quy vẫn là tính sai!

Tô Hồi Ý nhìn ra cảnh ngoại ô ngoài cửa kính, hãy còn đau buồn.

“Chừng bốn mươi phút nữa mới đến, tôi gửi tài liệu vào trong nhóm trước, các cậu xem thử đi.”

Giọng nói của Tôn Hà Vũ kéo dòng suy nghĩ lạc đường của Tô Hồi Ý trở về, cậu lấy lại bình tĩnh, cúi đầu bắt đầu lật xem tài liệu.

Mặt Chu Thanh Thành vẽ dấu hỏi chấm, “Cậu đọc có hiểu không, sao tôi không hiểu cái gì hết vậy.”

Trước đây Tô Hồi Ý học pháp luật tài chính, “Có thể hiểu đại khái.”

Chu Thanh Thành tấm tắc lấy làm lạ, “Lời đồn quả nhiên không thể tin, cậu có biết nick name của cậu mới được đổi mới không?”

Tô Hồi Ý thật sự không hay biết gì, “Không phải đoàn tàu nhỏ bí bo sao?”

“Lão nhị Phùng gia gọi cậu là “khúc gỗ mục đáng yêu.” Chu Thanh Thành an ủi, “Nhưng mà ít ra còn “đáng yêu”, chứng minh cậu không phải là một đứa vô dụng tầm thường.”

Tô Hồi Ý than thở không thôi, “…cậu thật là biết an ủi người khác.”

.

Xưởng rượu nằm ở ngoại ô thành phố phía bắc, diện tích rộng rãi, nhân viên ra vào bị kiểm tra thẻ nghiêm ngặt.

Tôn Hà Vũ đã đánh tiếng từ trước, vừa xuống xe lập tức có nhân viên đi ra dẫn đường cho cả bọn đi vào trong xưởng.

“Bên này là thùng chứa rượu, rượu trắng được chúng tôi đựng ở bên trong để dự trữ, dung lượng chứa của mỗi thùng trên dưới hai trăm tấn. Phía trước là khu vực xưởng sản xuất —— ”

Đây là lần đầu tiên Tô Hồi Ý đến nhà máy rượu, vừa bước vào trong lập tức có một mùi men nồng phả thẳng vào mặt.

Cả nhà máy sản xuất rượu có tổng cộng ba tầng, bên trong sáng sủa, phóng tầm mắt ra là có thể nhìn thấy dây chuyền sản xuất trơn tru rõ ràng, sản xuất bán cơ giới hóa và bán thủ công, vận hành chặt chẽ, quy trình nghiêm ngặt.

Ít nhất thì nhìn rất đáng tin.

Cả bọn cùng đi tham quan hết xưởng xong, được thợ nấu rượu mang rượu gốc (5) ra cho bọn họ thưởng thức. Chu Thanh Thành không uống được rượu trắng, lè lưỡi xì xì, Tô Hồi Ý nếm đôi chút, rượu là loại đậm hương, vị nồng, dư vị lâu dài.

Tôn Hà Vũ nói, “Thế nào, được chứ?”

Tô Hồi Ý chép miệng một cái, lại thứ mấy hớp, “Ngon.”

Thợ nấu rượu nhìn thấy cậu cứ chép miệng rồi lại chép miệng đến nỗi ly rượu sắp thấy đáy, tức thì giật mình sợ, “Đừng uống nhiều quá, tác dụng chậm của loại này mạnh lắm!”

“Ừm.” Tô Hồi Ý liếʍ môi một cái, vỗ vỗ Tôn Hà Vũ, giơ hai ngón tay lên.

Tôn Hà Vũ ngạc nhiên không hiểu, “Hở?”

Tô Hồi Ý cạn lời, “Tôi nói là tôi định bỏ vào hai triệu.”

Chu Thanh Thành không lè lưỡi nữa, đưa tay thử mùi hơi thở cậu, “Say rồi hả?”

Vẻ mặt Tô Hồi Ý phức tạp, “……” Mấy người mới say đó.



Khả năng uống của Tô Hồi Ý vốn rất trâu, lúc đi học thường xuyên tuốt xiên que nhậu với bạn cùng phòng.

Nhưng cậu lại đánh giá cao khả năng chịu rượu của cơ thể này.

Độ cồn của rượu không phải là thấp, cậu chép miệng lại vội, thêm vào trước khi đến có uống cocktail, hai loại rượu trộn với nhau, tác dụng chậm của rượu bỗng nhiên như một tòa cao ốc vυ't lên từ mặt đất.

Tô Hồi Ý lên xe chỉ cảm thấy gò má nóng lên, muốn rớt nước mắt xuống. Màu trời goài cửa xe đã tối, tán cây bạch quả to lớn bên đường đong đưa thoáng qua thành bóng đen mờ mờ.

Như là con đường đi đến khu lớp học trong trường cấp ba vậy.

Khi chiếc xe dừng lại trước cổng lớn Tô trạch đã là hơn 10 giờ, từ ngoài cổng nhìn vào, trong Tô trạch vẫn còn sáng đèn.

Sau khi Tô Hồi Ý đi vào, cánh cổng “rầm” đóng lại, đứng ngoài huyền quan đổi giày rồi đi vào trong.

Đi ngang qua cửa phòng bếp, bên trong vang lên tiếng rót nước “ào ào ào”, bàng quang cậu truyền đến một cơn xót.

Cậu vừa ló đầu vào nhìn đã nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đứng ngay trước bồn rửa, vóc dáng cao lớn, bờ vai rộng rãi, bả vai theo động tác giơ tay lên hơi nhúc nhích.

Tô Hồi Ý híp mắt, anh trai này học lớp nào nhỉ, đẹp trai như vậy mà sao trước đây chưa từng thấy…

Cậu bước lên phía trước vỗ vỗ, bày tỏ thiện ý, “Ai, người anh em này, đi tiểu chung không?”

Leng keng! Ấm nước thủy tinh đập mạnh vào cạnh bồn, Tô Trì suýt chút nữa đã rót nước đổ ra ngoài ly.

Lật trời rồi.

Hắn nhíu mày quay đầu lại đang định răn dạy, “Cậu —— ”

Tô Hồi Ý đột nhiên cười hì hì với hắn, một tiếng khóa kéo “xoẹt” cái vang lên, tự cởϊ qυầи của mình ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Hồi Ý: Thấy người anh em này khí chất không thường, đáng để rủ.

Tô Trì: …

__

(1) bánh khoai từ khoai môn hấp: 山药芋头糕, là một loại bánh làm từ khoai từ và khoai môn, tui search thấy có 2 kiểu:

(2) cá khô: gốc 咸鱼.

Cá mặn là cá ướp muối (cá khô). Tức là cá chết rồi nhưng ướp muối nên không bị ươn.

Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không đam mê, không ý chí, không nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. Mặc kệ người muốn làm gì mình thì làm, kết quả ra sao thì ra.

(3) Viên duỗi thẳng cẳng trợn mắt: gốc 伸腿瞪眼丸, là một viên thuốc cứu sống người chết (duỗi thẳng cẳng ở đây là die) xuất hiện trong phim Tế Công. Theo như phim thì viên thuốc đó được Tế Công lấy ghét trên cơ thể trăm năm không tắm của mình vo thành, nhưng thực ra là do pháp lực của Tế Công ngưng tụ (thông qua cách tẩy da chết). Đây là hình của nó:(4) Didi: 滴滴, Didi Chuxing 滴滴出行, công ty cho thuê xe của Trung Quốc, tương tự như Uber.

(5) rượu gốc: 原浆, Hán Việt là nguyên tương, dùng để chỉ các loại ngũ cốc được lên men thông qua men rượu, là loại rượu nguyên chất hoàn toàn, không lẫn tạp chất.