Tô Hồi Ý nói được là làm được, bắt đầu ra tay với đồ ăn thức uống của Tô Trì.
Bữa sáng hôm sau là cơm nắm, cậu cố tình dậy sớm hơn mười phút, gia công phần cơm nắm của Tô Trì thành hình trái tim. Ánh nắng sớm chói chang rơi trên nắm cơm, như là phủ một lớp thánh quang.
Má Ngô vừa bày xong bữa sáng nhìn thấy thì sững người, “Cậu út, cậu…”
Tô Hồi Ý quay đầu giải thích, “Làm anh hai bất ngờ.”
Má Ngô, “Chưa rửa tay.”
“…” Tô Hồi Ý im lặng một hồi lâu, sau đó giơ ngón tay út xinh đẹp của mình ra, “Bảo vệ bí mật nhỏ giữa chúng ta.”
Đến khi Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên xuống lầu, trông thấy phần cơm nắm trước bàn ăn của cậu con cả nhà mình có hình dạng rất khác biệt, cũng khác hẳn với mấy nắm cơm đơn thuần không làm ra vẻ còn lại.
Tô Kỷ Đông, “Cơm nắm bị ép hỏng rồi sao?”
Tô Hồi Ý đang đứng ngoài cửa ra vào ánh mắt yếu ớt.
Má Ngô vội nói, “Cậu út nắm cơm nắm hình trái tim, muốn làm cậu cả bất ngờ.”
Tô Kỷ Đông thán phục, “Chẳng trách lại đẹp như vậy!”
Vu Hâm Nghiên, “…”
Tô Hồi Ý nhẹ nhàng, “Chỉ có một nắm đó thôi ó~”
Ánh mắt Tô Kỷ Đông nhìn về phía nắm cơm lập tức nóng rực!
…
Trong bầu không khí một lời khó nói hết, Tô Trì khoan thai đến muộn. Ngay lúc hắn vừa bước vào cửa Tô Hồi Ý nhanh chóng quay đầu nhìn hắn tha thiết đến khác thường, “Anh hai dậy rồi ạ?”
“Ừm.” Mặt Tô Trì lộ vẻ đề phòng, hắn đi tới chỗ của mình ngồi xuống, vừa cúi đầu đã nhìn thấy trên bàn ăn đặt có một cục hiện vật nằm bẹp dí có hình dáng như hình tam giác.
Hắn cầm lên tỉ mỉ phân tích, “Bánh chưng 2D?”
Tô Hồi Ý ngại ngùng, “Cơm nắm hình trái tim.”
Mặt Tô Trì lập tức nhăn nhó. Hay cho trái tim chủ quan!
Tô Kỷ Đông ngồi bên cạnh nghiến răng “kèn kẹt”, “Tiểu Ý cố gắng dậy thật sớm làm cho anh đó, ngay cả người papa một tay chăm sóc thằng bé từ nhỏ đến lớn còn không được ăn nữa, anh đừng có mà không biết… không biết ý tốt của em trai anh.”
Tô Hồi Ý đoán chắc chắn là ông định nói “anh đừng có mà không biết điều”.
Tô Hồi Ý nỗ lực hàn gắn cho gia đình hòa thuận, “Buổi chiều con làm bánh khoai từ khoai môn hấp (1) cho ba mẹ nha.”
Tô Kỷ Đông nhiều mây cấp tốc chuyển sang trong lành! Dự báo thời tiết cũng không bắt kịp tốc độ lật mặt của ông.
“Ba biết ngay là Tiểu Ý sẽ không quên papa mà.”
Cả quá trình đó Vu Hâm Nghiên hoàn toàn không muốn tham gia.
.
Bữa sáng gian khổ lắt léo kết thúc.
Tô Hồi Ý như là một đứa vô dụng, tê liệt như con cá khô (2) đến sau buổi trưa, đến chiều mới bắt tay vào làm bánh khoai từ khoai môn hấp.
Khoai từ khoai môn đã luộc mềm đang chuẩn bị ra nồi, thì Tôn Hà Vũ gọi điện thoại đến, “Sao nhóm tag cậu mấy lần, mà sao không thấy trả lời gì vậy?”
Tô Hồi Ý đang gắp khoai từ với khoai môn ra khỏi nồi, suýt bỏng tay, “Tôi đang hấp khoai môn, không xem điện thoại.”
Tôn Hà Vũ sửng sốt, “Hấp khoai môn? Cậu biết nấu ăn?”
“Sáng sớm tôi còn lại cơm nắm hình trái tim cho anh hai tôi nữa.”
Tôn Hà Vũ khâm phục, “Không ngờ cậu còn biết làm cơm nắm nữa!”
“Không có, tôi chỉ biết làm hình trái tim thôi, không biết làm cơm nắm.”
“…” Tôn Hà Vũ, “Cậu mở camera lên đi, tôi xem với.”
Tô Hồi Ý cho rằng cậu ta chỉ đang đơn thuần ôm nghi ngờ với mình, sau một hồi im lặng không nói gì thì vẫn rộng lòng bao dung mở camera.
Camera vừa được mở, hơi nước mờ mờ nóng rực lập tức phả vào mặt, Tô Hồi Ý chỉnh một góc máy có thể thấy được nửa người trên của mình, rồi cúi đầu bắt đầu làm việc của mình.
Tôn Hà Vũ chỉ thấy hơi nóng tản ra, một bóng người gầy gò hiện lên. Người trong ống kính đang cầm một bát sứ trắng, một tay gắp củ khoai môn tròn vo bỏ vào trong bát, gương mặt trông nghiêng có vẻ rất nghiêm túc, ánh mắt trong trẻo.
Đúng kiểu đầu bếp Michelin.
Nếu cậu ta chưa từng lĩnh giáo kỹ năng bắn súng đỉnh cao của Tô Hồi Ý, thì suýt chút nữa đã tin rồi.
“Đúng rồi, trong group tag tôi làm gì?” Tô Hồi Ý cầm đũa gắp một củ khoai từ mới lăn đến bồn rửa, véo —— bay thẳng vào trong bát, điệu bộ thanh thanh thản thản như đang đánh goft.
Tôn Hà Vũ nhìn mà hết muốn ăn gì nữa, “Hỏi xem cậu có muốn đi bán rượu chung không.”
Cậu ta bắt đầu nói sơ một chút, “Trong xưởng của chú tôi mới ra lô rượu mới, còn chưa đưa ra thị trường, tôi định mua một lô mang về bán, định hỏi xem các cậu có muốn vào làm chung không?”
Tay Tô Hồi Ý chợt ngưng lại, “Có thể, nhưng phải đi xem xưởng của chú trước đã.”
“Đương nhiên rồi, thứ sáu tuần này kêu cả Chu Thanh Thành nữa, ba chúng ta cùng đi?”
“Được.”
Tô Hồi Ý đang chờ cậu ta cúp điện thoại, lại nghe giọng nói chần chờ trong điện thoại, “Mà cậu đừng có ăn đó…”
Cậu nện bịch bịch bịch vào khoai môn nát nhừ, “Sao thế?”
“Tôi sợ làm lỡ chuyện quan trọng.”
“… ?”
Sự thật chứng minh lời Tôn Hà Vũ là đúng.
Đến tối Tô Trì trở về vừa nhìn thấy bánh khoai môn khoai từ hấp, người cứ như bị rút mất hồn vậy, đứng lặng mười mấy giây trước bàn ăn!
Mãi một lúc sau hồn hắn mới về được, chỉ vào vật thể hình cầu to chừng quả đấm, “Viên duỗi thẳng cẳng trợn mắt (3)?
Tô Hồi Ý ngượng ngùng cúi đầu.
Khi Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên nhìn thấy quả bóng khoai môn khoai từ hấp, thì thái độ của Tô Trì đã khôi phục lại bình thường, thậm chí có vẻ khá là mong chờ làm tư thế “mời” với Tô Kỷ Đông, “Tiểu Ý mất công vo cả một buổi chiều để hiếu kính cha đấy ạ, cha đừng không biết… không biết ý tốt của em út nhé.”
Tô Kỷ Đông, “…”
Tô Hồi Ý đột nhiên cảm thấy Tô Kỷ Đông cưng chiều nguyên thân không phải không có lý.
Cha con ruột châm chọt móc ngoáy nhau thế này, nên chỉ còn biết tìm chút ấm áp giả dối ở nơi áo bông nhỏ lòng dạ đen tối thôi.
.
Sáng thứ sáu có buổi hẹn, Tô Hồi Ý bèn mặc một bộ quần áo đi ra ngoài. Lúc ăn sáng Tô Kỷ Đông có chú ý tới, “Hôm nay đi chơi à?”
Tô Hồi Ý cắn bánh bao từng miếng nhỏ, trông vô cùng ngoan ngoãn, “Hẹn bạn ạ.”
“Đi đâu? Để tài xế trong nhà đưa con đi.”
“Không cần đâu, con đón xe vào trong thành phố, rồi đi chung xe với bạn luôn.”
Tô Hồi Ý tạm thời không muốn để cho trong nhà biết dự định của mình. Cậu định kiếm được khoản tiền đầu tiên bằng chính năng lực mình, sau mua một món quà cho Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên.
Tô Kỷ Đông còn định nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Vu Hâm Nghiên ngăn lại, ông đành tiếc nuối từ bỏ, “Vậy cũng được, nhớ cẩn thận đó.”