Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 7.2

Cậu không rõ chuyện trong nhà của má Ngô, đây là tình tiết không có trong sách, cậu sợ hỏi thì lòi, bén quyết định không nói lời nào. Tô Trì lại cau mày mở miệng, “Sao vậy, trong nhà có chuyện gì sao?”

“Cháu gái sắp học tiểu học, cả gia đình con trai tôi chuẩn bị chuyển lên thị trấn ở, nhã cũ vẫn còn nhiều đồ đạc của tôi, tôi phải về thu dọn.”

Tô Trì gật đầu, “Có cần gì thì cứ nói với nhà cháu.”

Má Ngô cảm kích, “Cảm ơn cậu hai, không có việc gì đâu, chỉ là muốn xin nghỉ một tuần thôi.”

“Không sao, việc nhà quan trọng.”

Sau khi má Ngô đi, Tô Hồi Ý không nhịn được chăm chú nhìn Tô Trì mấy lần, chắc là do tầm mắt cậu mãnh liệt quá, Tô Trì buông bát xuống, “Cứ nhìn tôi làm gì?”

“Anh rất quan tâm má Ngô.”

“Dù sao thì cũng chăm sóc nhà mình mấy năm rồi, luôn phải có tình cảm,” Tô Trì mang hàm ý riêng nhìn cậu chằm chằm, “Tôi không phải kẻ máu lạnh, sống chung lâu ngày mà không có tình cảm với ai.”

Tô Hồi Ý đang cắn một miếng củ cái, nghe hắn nói vậy hàm răng run lên suýt chút nữa thả lũ lên bàn.

“Em hiểu lắm luôn, thấy cảm động lây luôn!” Tô Hồi Ý vội vội vàng vàng tẩy trắng cho mình, “Cha mẹ đối xử với em tốt nhất, em vẫn luôn coi hai người như cha mẹ ruột của mình, anh hai cũng tốt với em, anh là anh hai ~ thân thiết của em.”

Chữ “~ thân thiết” đó đọc rõ ràng mềm mại, chiếc đũa trong tay Tô Trì giật bắn lên, “Tôi tốt với cậu à, sao tôi không biết?”

Tô Hồi Ý buông bát, ngoan ngoãn liếʍ liếʍ khóe miệng, “Anh hai rất tốt với em, trước đây em phạm lỗi, anh hai không nói cho cha mẹ biết, chỉ là âm thầm cà khịa em, dùng ánh mắt nhẹ nhàng đe dọa em mà thôi.”

“… . . .” Tô Trì, “Cậu đang bày tỏ bất mãn?”

“Không có, em đang cảm kích anh hai.”

Tô Trì cười gằn, “Không cảm nhận được.”

Tô Hồi Ý suy nghĩ một chút, “Vậy thì em có thể học nấu ăn với má Ngô, chờ bà ấy đi rồi, thì em nấu ăn cho anh hai thưởng thức.”

Tô Trì cầm điện thoại lên lật qua lật lại xem lịch.

Tô Hồi Ý, “… anh hai, anh đang lướt gì vậy?”

“Xem ngày, xem xem ngày nào thích hợp chôn cất đưa tang.”

.

Buổi tối trước khi ngủ, Tô Trì cầm dầu hoa hồng đến phòng Tô Hồi Ý.

Tô Hồi Ý đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, áo thun rộng rãi vừa khéo che mông, theo động tác xoay người của cậu làm lộ ra một phần rìa qυầи ɭóŧ chữ nhật sẫm màu.

Trên giường cậu trải một tấm chăn mỏng màu xanh nhạt, làn da trắng đến chói mắt dưới nền xanh tươi sáng, làm cho vết đỏ trên bả vai và khuỷu tay càng thêm bắt mắt.

Tô Hồi Ý nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn sang. Ống tay áo Tô Trì đã bị vén lên bắp tay, để lộ cơ bắp căng đầy cân đối. Nắm chặt chai dầu hoa hồng và bông gòn trong tay, tư thái trông có vẻ rất chuyên nghiệp.

Cậu cảm thấy Tô Trì thật sự rất tốt.

Mặc dù khi nói chuyện với cậu thì vẫn là kiểu giọng điệu châm biếm đó, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thèm ngó ngàng gì đến cậu.

“Bôi thuốc.” Tô Trì mở nắp chai, đổ ra tay xoa xoa, ra hiệu cho Tô Hồi Ý lăn lăn lại đây, “Cậu trải chăn ra làm gì?”

Tô Hồi Ý lập tức lăn đến, kéo cổ áo xuống, bả vai trắng loáng lộ ra, nốt ruồi son như viên đá rubi khảm bên phải gáy, vô cùng thu hút.

“Em sợ bôi thuốc làm bẩn drap, áo em cũng mặc rộng một chút.”

Tô Trì phủ lòng bàn tay mình lên, ngón tay vừa khép lại, vừa khéo bao bọc toàn bộ cần cổ, hắn dừng một giây, tiếp đó thêm chút lực, bắt đầu thoa thuốc.

Dầu trong lòng bàn tay hắn đã được xoa ấm lên, trong khoảnh khắc bàn tay đó phủ lên, Tô Hồi Ý chỉ cảm thấy bàn tay đang siết vai mình dày rộng chắc chắn, nóng rực mạnh mẽ, lòng bàn tay và bụng ngón tay hơi thô ráp, cọ sát lên da cậu như róc thịt, xoa bóp để dầu phát huy tác dụng, vừa đau vừa thoải mái.

Cậu không nhịn được khẽ hừm một tiếng, hai cái chân treo bên mép giường lắc lư.

Tô Trì cau mày, “Quần cậu đâu?”

Tô Hồi Ý nói, “Ở trong phòng mình không cần phải mặc ngay ngắn như vậy, anh bôi thuốc xong là em chuẩn bị đi ngủ luôn rồi.”

Lý do đầy đủ, Tô Trì bị nói đến không còn gì để nói.

Bôi thuốc trên vai xong, rồi lại đến cùi chỏ và đỉnh đầu, trong phòng ngập một mùi dầu hoa hồng, Tô Trì vào trong phòng vệ sinh rửa tay, để cho Tô Hồi Ý mở cửa sổ đẻ tản mùi.

Tô Hồi Ý lập tức lịch bà lịch bịch chạy đi mở cửa sổ.

Tô Trì vừa rửa tay xong đi ra thì thấy Tô Hồi Ý đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ chổng cặp mông tròn trịa lên, bởi vì cố sức sức đẩy cửa sổ, thịt trên mông còn run lên.

Tô Trì, “……”

Hắn bỗng nhiên ý thức được chỗ nhầm lẫn của mình: Cho dù là anh em thì cũng phải có giới hạn, huống chi hai người còn không phải anh em ruột. Hắn là anh cả trong nhà, hồi mấy đứa em trai còn nhỏ, thậm chí hắn còn từng dẫn em mình tắm chung, nhưng mà sau bốn, năm tuổi đã không còn nữa rồi.

Từ khi đó đã biết em trai lớn rồi thì nên tị hiềm, bây giờ thế mà lại suýt quên mất.

“Sau này tôi đến phòng cậu, cậu nhớ mặc quần vào.”

Tô Hồi Ý mở cửa sổ xong bò lên giường lại, “Mình là đàn ông hết mà, không cần thẹn thùng như vậy đâu~ ”

Cậu đọc tạp chí thấy rất nhiều người thích tâm sự khi tắm suối nước nóng, nói là phải thẳng thắn thành khẩn gặp nhau mới càng có thể rút ngắn khoảng cách.

Tô Trì cười nhạo, “Vậy thì nhà tắm lắp tấm ngăn làm gì?”

Tô Hồi Ý mạch lạc rõ ràng, “Vì đó toàn là người xa lạ, hơn nữa lắp tấm ngăn cũng là để bảo vệ lòng tự trọng của một bộ phận đàn ông…”

Gân xanh hằn lên trên trán Tô Trì, đệt mẹ nó chứ lòng tự trọng của đàn ông, “Cậu không mặc, lần sau tôi sẽ không bước vào cửa.” Hắn bỏ lại câu này xong nhanh chóng xoay người rời đi.

“Ầm” tiếng đóng cửa vang lên.

Tô Hồi Ý kéo cổ áo ngơ ngác nhìn cửa phòng ngủ, không hiểu tại sao Tô Trì lại nhặt lại sự kiên cường của hắn.

Dầu hoa hồng trên vai bắt đầu nóng lên hừng hực, Tô Hồi Ý giơ tay lên xoa xoa. Ngón tay của mình thì có cảm giác mát mẻ, hình thành sự chênh lệch rất rõ ràng với lòng bàn tay của Tô Trì.

Cậu thầm nghĩ, lòng bàn tay nóng như vậy, sao nói chuyện lại lạnh như thế chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Trì: Cậu không mặc quần tôi không bước vào cửa!

Tô Hồi Ý: Nói hay quá, phải ghi vào sổ.

Về vấn đề hộp số tay:

Hộp số tay có tính điều khiển xe mạnh hơn, phù hợp với tính cách hoạch định rõ ràng và kiểm soát tổng thể của anh hai, không phải vì Tô gia không mua nổi xe có hộp số tự động.

Ngoài ra thì rất nhiều dòng xe sang có số sàn, chọn hộp số tự động hay hộp số tay hoàn toàn là do sở thích cá nhân, không nhất thiết liên quan đến chuyện có tiền không.

__

(1) đường dẫn khí từ Tây sang Đông: gốc là西气东输, là một đường dẫn khí thiên nhiên từ Tây Trung Quốc sang Đông Trung Quốc.

Lược từ: en.wikipedia.org

(2) bảy co tám vểnh: gốc là 七拱八翹, Hán Việt “thất củng bát kiều”.

Thành ngữ dùng để chỉ mối quan hệ không hòa hợp hoặc tâm trạng không tốt.

Nguồn: zdic.net

Chắc ý nói trái tim Tô Hồi Ý vẽ méo.

(3) canh vịt hầm củ cải chua: 酸萝卜老鸭汤