Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 7.1

Xe Tô Trì đậu ở ven đường, chiếc xe màu đen khiêm tốn, đường nét hình dáng trôi chảy, sáng bóng đến có thể soi gương.

Tô Hồi Ý kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ, nghiêng đầu nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng đang cầm tay lái của Tô Trì, gân xanh trên mu bàn tay lồi lên, mạnh mẽ kéo dài đi vào ống tay áo ngay ngắn.

Chỉ một dáng ngồi tùy ý thôi đã mang một khí thế khó dây vào. Tô Hồi Ý chìm vào suy tư, nguyên thân lấy dũng khí ở đâu ra, đường dẫn khí từ Tây sang Đông (1) à?

“Anh hai.”

“Hửm.”

Cậu lấy lòng, “Nếu không thì em lái?”

Tô Trì cau mày suy tư, “Phương thức mưu sát mới?”

“…”

Tô Hồi Ý ngoan ngoãn rụt trở lại, một tay Tô Trì kéo cần số, đạp ly hợp nổ máy xe hòa vào dòng xe cộ.

Cảnh đường phố bên ngoài cửa xe lùi về sau, sắc trời dần tối, một vài cửa hàng đã loáng thoáng lên đèn lẻ tẻ. Dù là cuối tuần thì giờ cao điểm cũng không hề vơi giảm, những người đang phải bôn ba vì kế mưu sinh thì thật sự chẳng có ngày nghỉ.

Dòng xe hòa vào một chiếc cầu cao khiến con đường tắc nghẽn. Tô Hồi Ý áp sát vào cửa sổ xe nhìn tình huống con đường phía trước, hơi ấm thở ra ngưng tụ lại thành một mảng hơi nước trên cửa kính.

Xe bắt buộc phải ngưng lại.

Tô Trì quay đầu trông thấy Tô Hồi Ý đang dùng ngón trỏ vẽ một hình trái tim lên cửa kính xe, bảy co tám vểnh (2), hơi bị xấu. Hắn hơi nhướng mày lên định nói chuyện, bên cạnh trái tim đã có hai chữ đáp xuống —— anh hai.

Nét cuối vừa dứt, ngón tay đặt trên tay lái của Tô Trì chợt cuộn tròn.

Nửa người Tô Hồi Ý còn đang xoay ngang tô kín trái tim, từ góc nhìn của Tô Trì nhìn sang, một đoạn cổ mảnh mai đi sâu vào trong cổ áo, cổ áo rộng rãi bởi vì cử động của cậu mà hơi rũ xuống một chút, nốt ruồi son bên cổ điểm xuyết trên nền da trắng như men sứ, xung quanh là những vết đỏ đậm đậm nhạt nhạt.

“Trên vai bị sao vậy?”

Tô Hồi Ý tiếp tục tô, “Huy chương của một người đàn ông.”

“…” Tô Trì không muốn nghe cậu nói xàm, “Về nhà lấy dầu hoa hồng bôi, trên cánh tay với đỉnh đầu nữa.”

Thoa thuốc…! Tô Hồi Ý được voi đòi tiên quay đầu lại, “Anh hai thoa cho em hả?”

Tô Trì giễu cợt nói, “Tay cậu đâu?”

Tô Hồi Ý cười với hắn rất ngoan, “Anh hai giúp em bôi trên đầu, tay anh cũng tiện dính thuốc luôn.”

Cậu tin là tiếp xúc tứ chi nhiều thì tình cảm mới có thể xúc tiến được. Cơ thể đã dính gần như vậy rồi, thì khoảng cách con tim còn xa được à?

“Cậu còn rất biết nhân tiện thay tôi nhỉ.” Xe đằng sau bấm kèn, dòng xe lục tục tiến về phía trước, Tô Trì nói một tiếng “ngồi yên” rồi tiếp tục lái xe.

Tô Hồi Ý biết hắn đồng ý rồi, bèn ân cần lấy một túi bánh mì từ trong ngăn chứa đồ cạnh cửa xe, “Anh vẫn chưa ăn cơm tối đúng không? Cha nói anh vừa làm việc xong là đến đón em.”

“Về nhà ăn.”

“Ở đây kẹt xe quá.” Tô Hồi Ý duỗi cổ ra ngắm nhìn hàng xe phía trước, sắc trời sẫm màu hơn khi nãy mấy độ, ánh đèn ô tô đỏ rực trên nền trời mờ mờ soi sáng cả con đường, trông không thấy cuối, “Về được đến nhà cũng phải một tiếng nữa, anh ăn chút bánh mì lót dạ đi.”

“Tôi đang lái xe…” Tiếng nói im bặt đi.

Tô Trì rũ mắt nhìn miếng bánh mì đưa tới bên mép mình, áp dụng chiến lược lùi về sau, “Gì đấy?”

Chiến lược của Tô Hồi Ý là nghiêng về phía trước, “Em đút cho anh ăn, tay em không bẩn.”

“……tôi không ăn.”

“Sẽ đói bụng đó.”

Bàn tay cầm tay lái Tô Trì hơi siết chặt. Tình hình hiện tại thật sự quá khác thường, dưới sắc trời tối, kẹt giữa dòng xe tấp nập, cậu em trai nuôi bụng dạ khó lường của hắn đang cầm bánh mì định đút hắn ăn.

Nếu như là một tuần trước, Tô Trì chắc chắn sẽ đoán xem bên trong đã bỏ loại thuốc độc nào. Bây giờ cảm giác khó chịu hơn hoài nghi, quan hệ của hai người không nên thân thiết như vậy.

Tiến triển như thế vừa đột ngột vừa tự nhiên, không biết là thay đổi bắt đầu từ khi nào.

“Lấy ra đi.” Giọng điệu của Tô Trì lạnh xuống, “Cho dù tôi có chết đói…”

“Chết ngoài đường, phải nhảy từ cửa sổ xe nhảy ra, cũng không ăn một miếng bánh mì em đút.” Tô Hồi Ý tri kỷ bổ sung hoàn chỉnh giúp hắn.

Tô Trì, “…”

Tô Hồi Ý rút tay về cắn một cái, “Ngon ghê.”

Tô Trì nhẫn nại, “Không cho ăn đồ ăn trong xe tôi.”

Tô Hồi Ý rất ngoan ngoãn hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài ăn này nhai này.

Tô Trì tối sầm mặt xách đầu cậu về, “Ai bảo thò đầu ra ngoài?”

“Xe đâu có chạy.”

“Ờm.”

Một miếng bánh mì đưa tới bên mép Tô Trì.

Cằm dưới đang căng thẳng của hắn động đậy, sau đó cắn một cái vào trong miệng.

Tô Hồi Ý không thể hiểu được sự kiên cường khó hiểu của Tô Trì, cậu hơi nhíu mày, lại đưa đến tận miệng một miếng nữa, “Anh hai, ăn bánh mì thôi mà, không cần phải hào hùng hy sinh như thế đâu.”

Tô Trì, “…”

.

Khi về đến nhà đã là sau 8 giờ tối.

Vu Hâm Nghiên cho nhà bếp hâm nóng đồ ăn cho Tô Trì, lại kêu Tô Hồi Ý ngồi xuống ăn thêm chén canh vịt hầm củ cải chua (3), nhà bếp hầm cả một buổi chiều, nước súp vẫn còn thơm ngon.

Tô Trì đã bị hơn nửa túi bánh mì chặn họng đến hoảng hốt, Tô Hồi Ý đút hắn ăn như nhồi vịt, còn không thèm nghỉ tay một lúc nào, hắn chưa kịp phản ứng gì thì đã no mất rồi.

Tô Trì thấy Tô Hồi Ý còn có khẩu vị gặm chân vịt, trong lòng thấy bất công vô cùng, “Cậu còn ăn nổi?”

Tô Hồi Ý bàn giao lại định luật bảo toàn của mình, “Mặc dù em ăn no rồi, nhưng canh vịt là món khai vị, cái này lên cái kia xuống, chỗ bị canh vịt tiêu hóa vừa khéo chứa được canh vịt.”

Tô Trì vuốt bụng cười lạnh một tiếng khen cậu, “Chuyên gia sinh học của thế kỷ.”

Tô Hồi Ý ngượng ngùng, “Cũng coi như em làm rạng rỡ gia đình mình.”

Tô Trì chợt cảm thấy bát canh vịt nhạt nhẽo vô vị.

Chưa ăn cơm xong, má Ngô làm cơm trong bếp đã đi ra, hỏi hai người họ có muốn thêm canh nữa không. Tô Trì nói không cần, Tô Hồi Ý thì không khách sáo đẩy bát ra, “Cảm ơn má Ngô.

Ánh mắt Tô Trì rơi xuống bụng cậu, vẫn chưa căng như trống, nghĩa là còn có thể ăn tiếp.

Lúc má Ngô trở ra, trong bát canh còn múc thêm một miếng mề vịt lớn, đã được nấu rất ngon lành, vừa ngon vừa dai, “Cậu út thích thì ăn nhiều một chút, nửa tháng nữa tôi phải đi về nhà một chuyến, đến lúc đó cậu muốn ăn cũng không có.”

Tô Hồi Ý múc canh, hai con mắt tròn vo lộ lên từ miệng chén, “?”