Tô Trì nghe thấy voice của cậu, tay không ngừng lại, “Sao nào, định bày tỏ tình cảm anh em sâu đậm với bạn mới của cậu à?”
Tô Hồi Ý cảm thấy hắn lại đang giễu cợt mình, “Vậy em phải nói “anh tôi rất không muốn thoa cho thuốc tôi” hả?”
Tô Trì nắm cọng tóc ngố của cậu, “Vướng víu, còn phàn nàn nữa tôi nhổ luôn cho cậu.”
Tô Hồi Ý hồi tưởng lại lời tiên đoán trọc đầu của Vu Hâm Nghiêm, lập tức im bặt.
Động tác trên đầu hơi chậm lại chút, không tính là dịu dàng, nhưng ít nhất cũng không còn giống như khoan giếng nữa.
.
Tô Hồi Ý hẹn với đám Chu Thanh Thanh vào cuối tuần.
Trường bắn mà Chu Thanh Thành nói nằm ở trung tâm thành phố, là của bà con trong nhà cậu mở, muốn đến chơi thì chỉ quét mặt là được.
Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ từng đi mấy lần, lúc này hai người họ đã đi vào trong sảnh lớn. Đứng bên cạnh Tôn Hà Vũ là một cô gái, trông tầm hơn hai mươi, mặt mày lúc nào cũng tươi tắn, đôi mắt hạnh hồn nhiên hoạt bát.
Tôn Nguyệt nhìn về phía cửa vào trông chờ mòn mỏi, “Cậu con nuôi của Tô gia đâu, không phải nói cậu ta không giống với truyền thuyết sao?”
Tôn Hà Vũ nói, “Một lát nữa gặp cậu ta, em đừng nhắc chuyện con nuôi.”
Tôn Nguyệt hơi dẩu miệng không để ý lắm. Từ khi mới lên tiểu học cô đã bắt đầu được tiếp xúc với giới thượng lưu, trước giờ chưa từng được gặp cậu tiểu thiếu gia được nhà họ Tô nhận nuôi này, nghe nói đến bây giờ cậu ta chỉ mới được đi dự yến tiệc có ba lần, xem ra là Tô gia cũng không mấy coi trọng lắm.
Tâm tư của thiếu nữ viết hết lên mặt, Chu Thanh Thành nhìn ra nhưng cũng không có ý định nhắc nhở cô. Mắt thấy mới là thật, Tô Hồi Ý đến cùng là con người như thế nào, phải để Tôn Nguyệt tự mình cảm nhận.
Đợi không đến mấy phút, ngoài cửa đã xuất hiện một bóng người. Ánh sáng bên ngoài đang rất mạnh, lúc người đó bước vào, vóc người cao ráo được một vầng sáng bao bọc lấy, hiệu ứng đẹp như trong phim điện ảnh.
Tôn Nguyệt hơi giật mình, còn chưa nhận ra đó là ai, tiếp đó đã nghe thấy Chu Thanh Thành vẫy tay gọi một câu, “Tô Hồi Ý!”
Trời đất, là con nuôi của Tô gia đó sao? Tôn Nguyệt ngạc nhiên, rồi bắt đầu chăm chú quan sát thêm mấy lần.
Trong lúc đó, Tô Hồi Ý đã đến gần. Hôm nay cậu mặc một cái áo phông sẫm màu vừa người, cổ áo hơi rộng, để lộ chiếc cổ thon dài và xương quai xanh xinh đẹp, bên gáy điểm xuyết một nốt ruồi son, tôn lên làn da trắng lành lạnh, hoạt sắc sinh hương.
Đệt đệt đệt… nhận nuôi? Nhận nuôi ở đâu vậy, cô cũng muốn đi nhận một người.
“Chu thiếu, Tôn thiếu, Tôn tiểu thư.” Tô Hồi Ý lần lượt chào hỏi từng người một, sau đó nhìn thấy Tôn Nguyệt ôm ngực vẻ mặt kích động.
Tô Hồi Ý: …?
“Đến rồi hả, đi thôi, chúng ta đi vào!” Chu Thanh Thành câu bả vai Tô Hồi Ý như rất quen dẫn cậu đi vào phía sau, “Cậu có từng bắn súng bao giờ chưa?”
Tô Hồi Ý cứ có cảm giác câu đó nghe có nghĩa rất khác, nhưng bị vướng bởi có con gái ở đây, nên cậu dằn xuống cảm giác vi diệu vừa nảy lên trong lòng, “Chưa từng bắn.”
Ánh mắt của Chu Thanh Thành lập tức rất nội hàm, nụ cười dập dờn, “Ồ~”
Tô Hồi Ý, “…” Má, thì ra không phải là do cậu cả nghĩ quá rồi!
Chu Thanh Thành sau khi ra vẻ xong thì dẫn đường vào một căn phòng riêng, sau đó bắt đầu chỉ dẫn cho Tô Hồi Ý chưa từng bắn súng.
Cậu ta nói, “Cậu chưa từng bắn súng, tôi dạy cậu một tư thế này, người phải thả lỏng, trọng tâm đặt vào giữa hai chân, giữ thẳng cổ tay, cơ bắp phải phát lực đúng cách…”
Tô Hồi Ý cứ nghe thấy có gì đó sai sai, “Khoan.”
Chu Thanh Thành, “Hả? Có chuyện gì?”
Tô Hồi Ý chân thành đề xuất, “Để nhân viên hướng dẫn tôi là được rồi.”
…
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của nhân viên, cuối cùng thì cậu cũng được lên đúng đường ngay.
Đùng, đùng, đùng… qua mấy phát bắn, Tôn Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Hai vai cậu thanh niên thẳng tắp, xương bướm sau lưng theo động tác nâng súng cử động với biên độ nhỏ, đường thắt eo gầy mảnh xinh đẹp.
Đùng! Lại một phát súng nữa, Tô Hồi Ý thà súng xuống, cạnh hàm rõ ràng do căng thẳng đả thả lỏng, cổ họng khẽ nhúc nhích, khóe môi mang theo ý cười trong trẻo mềm mại, rất hút mắt người.
Tôn Nguyệt theo tầm mắt của nhìn về phía tấm bia đằng trước —— bắn tổng sáu phát, năm phát hụt.
Còn một phát thì sát bên bia ngắm của Chu Thanh Thành.
“…” Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ đang đứng xem đã cạn lời.
“Phục cậu luôn, bắn không trúng mà điệu bộ còn lạnh lùng kiêu ngạo như trúng tâm mười điểm vậy!”
Tô Hồi Ý vẫn ra cái vẻ cao thủ tuyệt thế như trước, bình chân như vại thu tay về, “Bắn súng quan trọng là kỹ xảo và tâm tính, cái trước tôi không có, thì phải bù đắp vào cái sau thôi.”
Khóe miệng Tôn Hà Vũ giật một cái, “Bù hơi dư rồi đấy.”
Tô Hồi Ý, “Dù sao thì có hai cũng phải chiếm một chứ.”
Những người còn lại, “……”
.
Từ trường bắn đi ra, thì đã gần đến giờ cơm tối, nhóm người bèn đặt trước một phòng ăn riêng trong một nhà hàng Quảng Đông cạnh đó.
Tô Hồi Ý và Chu Thanh Thành ngồi song song với nhau, đối diện là anh em Tôn gia, đang nói chuyện, Tôn Hà Vũ bỗng nhiên “Ồ” một tiếng, chỉ vào vai Tô Hồi Ý, “Sao chỗ này của cậu đỏ lên hết rồi?”
Chu Thanh Thành nghe vậy thì quay đầu sang nhìn, lập tức “đệt” một tiếng, “Thật sự, dấu đỏ đậm đậm nhạt nhạt. Do phản lực à, không đến mức đó chứ, sao tôi không bị?”
Tô Hồi Ý không nhìn thấy vai mình, xoa vai mình cảm nhận, “Không sao, cơ địa tôi dễ để lại dấu.” Cậu nói rồi xắn tay áo lên để lộ cùi chỏ, “Xem này, mấy ngày trước vô tình va phải.”
Tất cả mọi người ở đây cùng kinh ngạc, vô tình cỡ nào mà va thành như vậy được!
Tôn Nguyệt vẫn còn nhỏ, chưa thấy vết bầm tím nào trông ghê người như thế, “Sao va phải được, không phải là cậu bị ngược đãi đó chứ?”
“Nhặt đồ va phải.” Cậu cảm giác mình cần phải cải chính lại cho Tô gia, “Nhà tôi ai cũng thương tôi cả, trước giờ chưa bao giờ ngược đãi tôi cả.”
Tôn Nguyệt cảm thấy tính cách của Tô Hồi Ý không tệ lắm, lại lớn gan hỏi tiếp, “Vậy sao trước đó ít thấy cậu đi dự tiệc?”
Tô Hồi Ý ngại ngùng nhấp một ngụm trà, “Tôi tự ti.”
Ba người, “……”
Sau khi bữa ăn sắp kết thúc, Tô Kỷ Đông gọi điện thoại đến, hỏi chỗ cậu đang ăn, nói Tô Trì tiện đường, bảo cậu đi xe Tô Trì về.
Tô Hồi Ý cúp điện thoại, rồi gửi địa chỉ cho Tô Trì, ngồi không tới mười phút Tô Trì đã đến.
“Tôi đi trước.”
Chu Thanh Thành hỏi, “Sao vậy, lát nữa cậu có việc bận gì à?”
“Anh hai đến đón tôi.”
Ba người đang ngồi cùng kinh ngạc, “Tô Trì tự mình chạy xe đến đón cậu!”
Khái niệm đẳng cấp trong vòng tròn của bọn họ còn kiên cố hơn các tầng lớp bình thường, ai chúc rượu, ai lái xe, ai trả tiền, tất cả đều nói lên vị trí cao thấp, đừng nói chi là Tô Trì, như cây tùng trên núi tuyết, được người người ngưỡng mộ!
Tô Hồi Ý cũng chợt ngộ ra, lần trước đi dự tiệc là tài xế trong nhà đưa đón, hôm nay Tô Trì ra ngoài đi làm, vậy hẳn là tự hắn lái xe.
Đờ phắc, để Tô Trì chạy xe đón mình.
Tô Hồi Ý vừa giẫm lên thảm nhung đỏ vừa nghĩ, có lúc chuyện xảy ra vẫn luôn nằm ngoài ý muốn, rõ ràng là cậu chỉ muốn anh hai nương tay với mình, kết quả lại làm người ta thoa thuốc cho mình, rồi lại để người ta làm tài xế cho mình.
Thật sự là càng lúc càng làm càn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hồi Ý: Làm càn.jpg
__
(1) cơm niêu: gốc 煲仔饭, còn gọi là cơm tay cầm.Điểm đặc biệt là cơm phải ăn trong nồi đất, lúc nào cũng phải có lạp xưởng và khi ăn thì chan nước tương.
(2) một tràng ba câu chạm đáy tâm hồn: gốc là 灵魂三连 “linh hồn tam liên”. Đúng theo tui tra được thì phải là 灵魂三连问 “linh hồn tam liên vấn”.
Dịch sát nghĩa luôn thì 灵魂三连问là “ba câu hỏi liên tiếp chạm đến tâm hồn của ai đó”. Đôi khi sẽ có một người nào đó đặt một lèo ba câu hỏi liên tục (thường là từ nông đến sâu), tìm hiểu về những điều cơ bản của một ai đó/ sự vật sự việc nào đó, cụm từ 灵魂三连问 dùng để miêu tả tình huống đó, ví dụ:
(Người mẹ hỏi dồn con) Con có thể làm bài tập về nhà đúng giờ không? Con có cố gắng hoàn thành nó đúng hạn chưa? Con muốn làm xong nó đúng giờ không?
Nguồn: hinative.com
(3) Teletubbies: gốc 天线宝宝