Hai người về đến nhà vẫn chưa tới tám giờ, Vu Hâm Nghiên đang ở trong phòng khách nghe thấy tiếng mở cửa, đi tới cửa trước đã nhìn thấy Tô Trì đang một tay chống tường đổi giày, Tô Hồi Ý ở bên cạnh rất ngoan ngoãn ôm áo khoác của hai người.
“Sao về sớm thế?”
Thường thì đi dự tiệc ít nhất cũng phải hai tiếng, ngoại trừ thời gian đi đường, hai người hẳn chỉ ở lại khoảng một tiếng.
Bà sợ hãi, “Hai đứa bị đuổi về sao?”
Tô Hồi Ý khâm phục trí tưởng tượng phong phú của bà, “Tại con uống rượu choáng váng đầu, nên anh hai dẫn con về luôn.”
Vu Hâm Nghiên vừa thở ra một hơi, suy nghĩ vừa chuyển lại nhớ ra trên đầu cậu còn một cục u, “Không uống nhiều đó chứ, trên đầu còn bị thương chưa lành mà. Mẹ có kêu trong bếp nấu chút canh cho hai con, uống rồi hẵng nghỉ ngơi.”
Tô Trì thay giày xong lấy lại áo khoác của mình từ trên tay Tô Hồi Ý, “Con không cần.” Hắn nói xong thì đi thẳng lên lầu, sống lưng thẳng tắp, bước chân trầm ổn, dùng thực lực chứng minh hắn có bao nhiêu “không cần”.
Buổi tối Tô Hồi Ý không ăn được bao nhiêu thứ, vào lúc này đói bụng, “Con còn muốn ăn cơm niêu nữa.”
Vu Hâm Nghiên không đồng ý, “Cơm niêu không được, có nước tương, để lại sẹo không đẹp đâu.”
“Có tóc che mà, không thấy được đâu.”
Vu Hâm Nghiên rất cẩn thận, “Lỡ sau này trọc đầu rồi làm sao?”
“…vậy thì có sẹo hay không có sẹo thì cũng không có cái nào đẹp cả.”
“…”
Cuối cùng thì Tô Hồi Ý được một chén canh, một phần mỳ gà hấp, nhạt nhẽo giống như đang ăn cơm chay. Cậu ăn được một nửa thì Tô Kỷ Đông đi xuống, vừa kéo ghế ngồi xuống lập tức hỏi một tràng ba câu chạm đáy tâm hồn (2), “Bữa tiệc đó như thế nào? Chơi có vui không? Có kết bạn được không?”
Tô Hồi Ý lần lượt đưa ra từng câu trả lời, “Rất tốt, rất vui vẻ, có kết bạn.”
Tô Kỷ Đông vẫn thấy không yên lòng, “Có kết bạn rồi nhớ thường xuyên liên lạc, tình cảm toàn sinh ra từ tâm sự với nhau cả.”
Tô Hồi Ý hồi tưởng lại mình đơn phương nhắn wechat, yên lặng ăn canh.
Ăn uống no đủ rồi, cậu lên lầu tắm xong lại bôi thuốc thêm một lần nữa. Lần này cậu không tìm Tô Trì giúp đỡ, chắc là Tô Trì cũng mệt rồi, cậu không muốn đi làm phiền người khác.
Khó khăn vuốt nhẹ lên chỗ u bôi đại chút thuốc, Tô Hồi Ý nằm xuống giường mở điện thoại ra.
Vừa mở màn hình ra mặt cậu đã lập tức khét lẹt do bị một loạt thông báo wechat ùn ùn kéo đến!
Đậu, chuyện gì thế này?
Tô Hồi Ý mở ra xem từng cái từng cái một, thấy có một list bạn bè gửi đến, còn có năm sáu lời mời đang chờ xác nhận, thái độ thân thiết với cậu hơn trước đó rất nhiều.
[Hứa Chinh]: đoạn sau đây này.
[Chua Thanh Thành]: Đệt, ngầu lòi luôn! Sao cậu vui thế không biết, sao trước đây không biết cậu vui như thế cơ chứ? Sau này nhập hội đi chơi với bọn tôi đi!
[Tôn Hà Vũ]: [image] [image] Trịnh Cần tặng cho Bạch tiểu thư một cái tát! Ủa không phải, cô ta không phải họ Bạch.
…
Đậu đậu đậu, cậu con mẹ nó không cô đơn một mình nữa rồi! Cậu cũng là người có bạn! Tô Hồi Ý lệ nóng quanh tròng, thậm chí còn định screenshots gửi qua cho Tô Kỷ Đông nhìn, nhưng vẫn kiềm nén lại được.
Sau cùng thì cậu chỉ gửi cho Tô Trì một tin nhắn chia sẻ niềm hạnh phúc.
[Tô Hồi Ý]: Em có bạn nè! [cúc cu cúc cu.jpg]
Tô Trì không trả lời, cậu trở lại tiếp tục tám chuyện với nhóm bạn tốt mới thành lập của mình.
Người chủ động đến tìm cậu nói chuyện trời đất đa số là mang lòng hiếu kỳ, muốn hóng hớt nhiều chuyện, nhưng bạn bè mà, không cần biết lúc đến ôm mục đích gì, chỉ cần sau đó thật lòng thật dạ là tốt rồi.
Giống như Chu Thành Thành, khi đầu đến là gây sự, sau đó trở thành bạn đồng minh. Vui giận của cậu ta rất rõ ràng, cảm xúc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chơi cùng với những người như thế trái lại thoải mái hơn rất nhiều.
[Tô Hồi Ý]: Hôm nay còn phải cảm ơn cậu, tôi chắc chắn đã đắc tội với Bạch nữ sĩ rồi.
[Chu Thanh Thành]: Không có gì, người cậu đắc tội còn ít sao?
Tô Hồi Ý, “…”
[Tô Hồi Ý]: Vậy cậu có biết là gia đình Bạch nữ sĩ là nhà nào không, trông có vẻ không phải là danh viện khuê tú.
[Chu Thanh Thành]: Xí, không phải ai bốn thiếu gia cũng biết.
Giọng điệu khinh bỉ, nghe có vẻ giống như là “không phải ai cũng xứng được bốn thiếu gia biết” hơn.
Tô Hồi Ý thán phục, thì ra đây mới là level cao nhất của act cool.
Trước khi ngủ, Chu Thanh Thành hẹn cậu mấy nữa đến trường bắn chơi, đi cùng còn có Tôn Hà Vũ và em gái của cậu ta.
[Chu Thanh Thành]: Em gái của Tôn Hà Vũ xinh lắm, làm quen chút đi, ngủ ngon ngủ ngon!
Tô Hồi Ý nói cũng được, chúc ngủ ngon cậu ta xong cũng tắt điện thoại rồi đi ngủ.
.
Hôm sau trên bàn ăn, Tô Hồi Ý giả vờ lơ đãng chia sẻ chuyện Chu Thanh Thành hẹn mình đi chơi, lần thứ hai cúc cu cúc cu chứng minh mình!
Tô Kỷ Đông mừng tít mắt, tiện tay vén cọng tóc ngố trên đầu cậu, “Không tệ không tệ, nên đi chơi với bạn bè nhiều —— sao cọng tóc này của con cứ vểnh lên thế?”
Tô Hồi Ý không chú ý tới đỉnh đầu của mình, “Cứ vểnh lên ạ? Chắc tại ngủ sai tư thế?”
Tô Kỷ Đông khó hiểu, “Đúng vậy, cha đã gỡ cho con nhiều lần rồi.” Trông như là Teletubbies (3) vậy.
Tô Trì ngồi đối diện ngước mắt lên nhìn thấy nhưng không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ăn bữa sáng xong, Tô Hồi Ý ôm điện thoại ngồi trong phòng khách nhắn nhít với đám Chu Thanh Thành, bốn người họ tạo một group chat, tên là [Tiểu đội bắn súng].
Đang nhắn, Tô Trì cầm dầu hoa hồng đi tới, “Tối hôm qua không thoa thuốc?”
Tô Hồi Ý không ngẩng đầu lên, “Dạ… em đã tự thoa rồi.”
Tô Trì liếc nhìn tin nhắn nhảy rất nhanh trên màn hình điện thoại, “Một lát nhắn tiếp, tôi thoa thuốc cho cậu.”
Điện thoại “lịch bịch” một tiếng rơi xuống đùi Tô Hồi Ý, cậu kinh ngạc, “Anh chủ động muốn thoa thuốc cho em?”
Không lẽ bỏ thuốc độc.
Tô Trì cười gằn, xoay người rời đi.
Tô Hồi Ý vội vàng đưa tay nắm góc áo hắn kéo lại, “Em vui quá, niềm hân hoan làm mù mờ đầu óc em!”
Tô Trì quay trở lại, Tô Hồi Ý vạch quả đầu mù mờ lên để hắn không có chút nào là dịu dàng thoa thuốc lên cục u nho nhỏ của mình.
Tô Hồi Ý không đánh chữ được, chỉ có thể lấy hơi hít hà gửi meme vào nhóm chat, mọi người ở bên kia nhận ra cậu đang không tập trung, lập tức lên tiếng khiển trách.
[Chu Thanh Thành]: Sao tôi thấy cậu trả lời thờ ơ như thế? Đang làm gì vậy?
Tô Hồi Ý gửi voice qua: “Đầu tôi bị u, hít.. anh trai tôi đang thoa thuốc cho tôi.”
[Chu Thanh Thành]: !!!
Tô Hồi Ý vui lắm, đám bạn mới này vẫn còn quan tâm mình.
[Chu Thanh Thành]: Anh nào, Tô Trì? Tô Trì thoa thuốc cho cậu!?
Tô Hồi Ý, “……”