Bạch liên bông ngậm nước mắt, căm giận bất bình, “Ai biết cậu —— ”
Tô Hồi Ý đảo mắt quét qua Chu Thanh Thành đang hóng hớt, nhớ lại cách hành xử của cậu ta lúc mới vào tiệc, cậu quyết định đánh cược một lần.
“Chu thiếu, cậu không có bạn gái chứ?”
Chu Thanh Thành bất thình lình bị cue, ngẩn người, “Có bạn gái cái rắm!” Sau khi cậu ta lấy lại tinh thần, bèn xì một tiếng, “Cậu va còn chuẩn lắm, ai cũng còn độc thân.”
Xem ra là cược đúng rồi. Chu Thanh Thành là cậu công tử ăn chơi nhưng vẫn tốt tính.
Tô Hồi Ý thầm dán cho cậu ta một phiếu hoa hồng bé ngoan, lại chuyển sang bạch liên bông, “Nghe chưa?”
Sắc mặt của bạch liên bông yếu đuối phút chốc trắng bệch, cô ta khó chịu ôm tay, dưới ánh mắt khinh khỉnh và tiếng trào phúng rầm rì của đám người vây quanh lảo đà lảo đảo chạy đi.
Nhóm công tử danh viện ở đây không phải là những người không biết đúng sai, cho dù hành vi ăn vạ của đoàn tàu nhỏ làm người nhìn không lọt mắt, nhưng ít ra người ta còn có giới hạn. So ra thì con giáp thứ mười ba vẫn đáng ghét hơn nhiều!
Chu Thanh Thành chớp chớp mắt hai cái, bỗng nhiên cười .
Tô Hồi Ý nghiền bạch liên bông xong, dùng điệu bộ như đại ca đút tay vào túi quần trở lại trước mặt Tô Trì, hơi dằn lưỡi, kêu một tiếng, “Anh.”
Cậu ngước mắt: Em nhập vai xong rồi, tụi mình chạy nhanh thôi.
Thế mà Tô Trì lại đọc hiểu được lời nói trong ánh mắt của người trước mặt, khóe miệng giật một cái.
Hắn đảo mắt một vòng vào trung tâʍ ɦội trường, mang chút ngấm ngầm cảnh cáo, rồi hạ mắt, “Về thôi.”
Tô Hồi Ý lập tức ngoan ngoãn đi theo sau Tô Trì.
Bóng lưng của hai người một trước một sau rời khỏi hội trường trong tầm mắt của mọi người. Một thành thục sắc bén, một tùy ý nhàn tản, phong cách hoàn toàn khác biệt, lại mơ hồ có cảm giác sánh vai.
Đến khi bóng người của cả hai đã hoàn toàn biến mất, mọi người mới chậm rãi hoàn hồn.
Đờ phắc, sánh vai cái gì chứ? Chắc chắn là do tối nay nhiều chuyện dồn dập xảy ra, nên bị ảo giác!
Nhưng mà đoàn tàu nhỏ của Tô gia khác hoàn toàn với cái người trong truyền thuyết… chẳng lẽ trước đó là đang giả ngu?
.
Ra hội trường rồi, Tô Trì và Tô Hồi Ý ngồi vào xe riêng, chạy thẳng về nhà.
Tài xế ngồi ở vị trí của mình cẩn trọng cầm tay lái, hai người ngồi song song với nhau với nhau ở ghế sau.
Tô Hồi Ý vừa lên xe đã cởϊ áσ khoác xuống đặt qua một bên, dáng vẻ thản nhiên đã biến mất hoàn toàn, “Làm… làm cục cưng sợ muốn chết.”
Nhập vai trước mặt nhiều người như vậy, còn là lần đầu tiên!
Tô Trì thoáng liếc cậu một cái, “Tôi thấy cậu nở mày nở mặt lắm mà, slay cả hội trường.”
Tô Hồi Ý chột dạ sờ sờ chóp mũi, tưởng là Tô Trì đang trách mình nhảy vào mương nước đυ.c, “Trịnh Cần thì thôi, cô ta cũng là người bị hại, mà còn đang mang thai, tâm trạng kích động cũng hiểu được, em là đàn ông, em không so đo với bà bầu. Nhưng Bạch nữ sĩ thì quá đáng ghê, ngụy biện thì ngụy biện đi, mắc gì kéo em vào, em cũng biết giận chứ bộ.”
Tô Trì nghe thấy nói “Bạch nữ sĩ” lại muốn cười, nhưng nén lại.
Tô Hồi Ý vẫn còn đang viện có cho mình, “Hơn nữa hôm nay em uống rượu, hơi váng đầu. Đàn ông có chút hơi men trong người dễ bị kích động, anh cũng hiểu mà?”
Cậu nói xong còn thở dài, “Thôi bỏ đi, anh không hiểu đâu.”
Con người vừa lý trí vừa khắc chế như Tô Trì, cho dù có uống rượu chắc cũng sẽ không kích động.
Trước đây Tô Hồi Ý đọc truyện đã thấy Tô Trì là một nhân vật dư thừa tình cảm, nhưng mọi tình cảm của hắn được hắn kìm nén ở một mức độ vừa phải, yêu ghét vui giận đều có giới hạn.
Thật sự có người khống chế cảm xúc tốt được thế sao? Tô Hồi Ý không nhịn được tưởng tượng, liệu rằng có một ngày, Tô Trì sẽ vì một việc nào đó hay một người nào đó mà phá tan xiềng xích, mất hết lý trí không.
Tô Trì hỏi, “Sao cậu biết là tôi không hiểu.”
Tô Hồi Ý thầm tự nhủ trong lòng, tui có góc nhìn thượng đế tất nhiên là tui biết, “Ví dụ như gặp tình huống giống hôm nay, em thì dễ bị kích động nhưng chắc chắn anh sẽ không.”
Tô Trì không phát biểu ý kiến.
Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên mà Tô Hồi Ý lên mặt ngầu lòi như vậy. Cậu vào lưng ghế lót da đằng sau, ghé vào bên tai Tô Trì, hơi thở phả ra làm Tô Trì phải nghiêng sang bên, “Anh hai, khi nãy có thấy em đẹp trai không! Có ngầu đét không?”
Khóe miệng Tô Trì nhếch lên, “Ông tổ ngành ăn vạ, tất nhiên là ngầu.”
Tô Hồi Ý, “…”
Lúc này sắc trời tối xuống, ngoài cửa sổ là một vùng tối tăm.
Chỉ có khi ngẫu nhiên chạy qua hàng quán mới có ánh đèn neon xuyên qua cửa kính xe chiếu vào bên trong, vẽ lên đệm ghế một hình khối bất quy tắc.
Giữa phút yên tĩnh, bỗng nhiên Tô Trì dửng dưng mở miệng, “Sau này gặp người như Trịnh Cần, cậu không cần phải nhịn.”
Tô Hồi Ý nghiêng đầu nhìn hắn.
Xe đã chạy nhanh hơn, hàng rào chắn ngoài cửa nhanh chóng lui về sau, tia sáng của ngọn đèn đường bị cắt xẻ thành mảng khối trái trên gò má lạnh lùng của Tô Trì, ánh sáng cắt ngang từ mí mắt trái của hắn liêu xiêu xuống đến sống mũi cao ngất.
Ánh mắt sâu thẳm của Tô Trì dưới ánh sáng mờ mờ phút chốc sáng tối đan xen.
“Nếu như nạn nhân trở thành thủ phạm, thì không còn đáng để đồng tình nữa. Nhất là kéo theo người vô tội, dù là có mang khổ đau gì đi chăng nữa, thì cũng không thể lấy đó ra làm cớ.”
Bầu không khí trong buồng xe trở nên yên lặng, Tô Hồi Ý nghe thấy tiếng thở của mình thả chậm rồi kéo dài trong không gian mờ tối, là phản ứng xuất phát từ bản năng của con người khi căng thẳng.
Cậu cảm giác câu đó của Tô Trì càng giống như là tự nhủ.
Tô Trì quay đầu đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Tô Hồi Ý, “Hiểu chưa?”
Tô Hồi Ý nhẹ nhàng “dạ” một tiếng. Dưới ánh sáng yếu ớt, cặp mắt đó sạch sẽ đến như là giả tạo, trong không gian gần kề khép kín như thế này, bỗng nhiên Tô Trì sinh ra một cảm giác mỏi mệt và niềm ao ước từ tận đấy lòng.
Nếu như là thật thì tốt rồi.
Là thật, thì hắn cũng sẽ yêu thương cậu em trai này như Tô Kỷ Đông vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hồi Ý: Là thật đó, mau đến xương xương em đi!
Ps: Không hơn thua với phụ nữ mang thai là sợ xảy ra sự cố, nhất là với phụ nữ mang thai tâm đang kích động.
Nhân vật chính nói thấu hiểu không có nghĩa là cậu ấy tha thứ. Các nhân vật sau này còn lên sàn nữa.
Trận battle quan điểm của nhân vật chính và anh hai thuộc về thiết lập nhân vật, không liên quan đến tác giả, over~
__
(1) cô thì trâu bò lắm à, tém cái nết lại đi: gốc là 你很牛吗, 放下你的姿态, thật ra thì tui tìm hết trên mạng cũng không thấy ai dịch cả, nên tui tự hiểu theo mình luôn. Có gì sai thì mọi người chỉ tui
Đây là câu nói kinh điển của Kha Dĩ Mẫn trong show Super Girls.
Trước đó, trên mạng đã lan truyền những đoạn video ghi lại cảnh cô bình luận các thứ sinh, trong những đoạn video đó Kha Dĩ Mẫn đã nói các thí sinh không lễ phép, kiêu căng ngạo mạn, làm rất nhiều thí sinh khó chịu. Trong đó có một đoạn, một cô gái từ Thượng Hải đến dự thi, Kha Dĩ Mẫn đã rất lớn giọng quát cô gái đó: “Cô thì trâu bò lắm à! Tém cái nết lại đi!” Cô gái giải thích là tại mình hơi căng thẳng, Kha Dĩ Mẫn lại nói: “Đừng có giả bộ nữa, em gái ơi!”. Nhưng người khác xem thì thấy cử chỉ của cô gái đó cũng không có gì là quá đáng.
Vậy nên sau này cư dân mạng dùng câu Kha Dĩ Mẫn đã nói để cà khịa lại chính cô.