Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 9.1

Khóa kéo mở ra, sau đó để lộ một mảnh vải màu tím, ngón tay trắng nõn gầy gò đặt trên khóa kéo vẫn còn đang cố gắng kéo xuống.

Tô Trì, “…”

Mắt thấy lưng quần đã trượt xuống một đoạn, gân xanh hằn lên trên trán hắn, thấp giọng nói như quở, “Kéo lên.”

Tô Hồi Ý cười hì hì, “Kéo lên rồi làm sao xả nước được chứ, cái anh này thú vị thật.”

Tô Trì nói cậu không được, quay đầu muốn đi, vừa hơi nghiêng người cánh tay đã đột nhiên bị kéo lại. Hắn bất ngờ bị kéo lệch đi, nước lạnh trong ly đổ hết ra ngoài, ào! Giội sạch lên khuôn mặt vừa ghé đến gần của Tô Hồi Ý ——

Tô Hồi Ý đột ngột quá, Tô Trì cũng sửng sốt.

Cả mặt Tô Hồi Ý ướt nhẹp, hàng mi đen nhánh như cánh quạ bị nước đọng lên, ánh mắt trong veo tựa như bị nước ngấm. Hai mắt cậu nhìn Tô Trì đăm đăm, sắc mặt ửng đỏ, trong không khí tràn ngập một mùi rượu.

Tô Trì kéo người ra một chút, “Đi uống rượu sao?”

Tô Hồi Ý chậm rãi tải lại, “Khửa khửa.”

“…”

Tô Trì đau đầu, hắn duỗi hai ngón tay tôn quý ra xách lưng quần sắp trượt xuống xương hông của Tô Hồi Ý lên, lại kéo người ra ngoài cửa.

Vừa đi ra tới cửa, cánh cửa đang khép lại “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, hai người suýt chút nữa va vào người đang đứng bên ngoài cửa.

Người ngoài cửa kinh ngạc, “Anh hai?”

Tô Hồi Ý ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trước mặt có một bóng người cao lớn đứng chắn. Chiều cao xấp xỉ với Tô Trì, hình thể lại lớn hơn một chút, ngũ quan cường tráng kiên nghị, mang cho người ta cảm giác cương trực.

Cậu kéo Tô Trì, đầu còn dán lên, “Đây là ai vậy?”

Sắc mặt Tô Giản Thần lập tức tối hơn mấy phần.

Hôm nay hắn mới đi công tác trở về, hơn 9 giờ đêm đến nhà. Vừa mới nghe thấy trong bếp có tiếng động, đi qua nhìn thử thì va phải cậu em trai nuôi âm hiểm và anh hai mình.

Tô Giản Thần luôn luôn nói chuyện thẳng thắn, “Nó lại làm trò gì nữa?”

“Say.”

Tuy Tô Hồi Ý say rồi, nhưng cũng nhận ra người đang blah blah này nói xấu mình, cái miệng nho nhỏ thoắt cái chu lên, không thèm nhìn Tô Giản Thần thêm lần nào nữa, đơn phương tóm chặt lấy, “Tôi đi tiểu của tôi, không dắt anh ta.”

Ánh mắt Tô Giản Thần vừa rơi xuống, đã vội vàng dời đi, kỳ thị nói, “Thô bỉ!”

Tô Hồi Ý bỗng dưng ngẩng đầu lườm hắn.

Một khuôn mặt ửng đỏ đẫm nước, ánh mắt sáng rực như lửa, đôi sợi tóc mái đen nhánh rũ trên hàng mày, vệt nước theo khóe mắt uốn lượn lướt xuống, như một giọt lệ.

Nhưng cậu lại không có vẻ như muốn bật khóc, chỉ là đang tức giận.

Tô Giản Thần sửng sốt một chút.

Tô Trì mím mím môi, bảo Tô Giản Thần đi ra ngoài trước, “Đừng so đo với người đang say, anh dẫn nó vào nhà vệ sinh.”

Tô Giản Thần lúng ta lúng túng nghiêng người qua, chỉ trong một khoảnh khắc vừa qua, thế nhưng lại có suy nghĩ không biết mình có phải đã hung dữ quá không.

Lạ lùng, say cũng truyền nhiễm sao?

Đối với loại thảo mai bằng mặt không bằng lòng như Tô Hồi Ý này, hoàn toàn không cần phải nhẹ dạ.

Tô Hồi Ý bị Tô Trì xách vào nhà vệ sinh, miệng nhỏ cứ lầm bầm lào bào, “Anh ta là ai vậy, phiền qua. Tôi không thích anh.”

Dữ dằn, dưa hấu không ruột.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai hung dữ với mình như thế.

“Tôi thấy cậu chẳng thích ai cả.” Tô Trì đẩy cậu vào nhà vệ sinh, “Say rồi thì lại thật thà hơn nhỉ.”

Tô Hồi Ý trực tiếp duỗi tay xuống túm lưng quần, Tô Trì xoay người muốn ra cửa, lại nghe tiếng cười của cậu, “Nhưng tôi rất thích anh đó.”



Tô Trì từ phòng vệ sinh đi ra, đứng ngoài phòng khách có phần ngẩn ngơ. Tô Giản Thần vẫn chưa đi, thấy Tô Trì đi ra bèn bước lên hai bước đón, “Anh quan tâm đến nó làm gì?”

Tô Trì hoàn hồn, ngón tay hơi cuộn lại nhét vào túi quần, “Chú ba, đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, nên kiềm tính mình lại.”

Tướng tá Tô Giản Thần cao lớn rắn chắc, khí thế lại không sánh kịp anh hai mình, “Đâu phải trước mặt cha mẹ đâu…”

Tô Trì vỗ vỗ hắn, “Đi về nghỉ ngơi đi.”

Tô Giản Thần nhìn chằm chằm hắn vài giây, “Anh hai, sao em cảm thấy anh không ghét nó như trước nữa vậy. Em mới đi không đến nửa tháng, có chuyện gì xảy ra sao?”

Tô Trì không nói chuyện.

Tiếng Tô Giản Thần lớn hơn, “Anh hai, đừng để bị nó lừa!”

Tô Trì cười cười, “Anh hai chú ngu thế sao?”

Lúc này Tô Giản Thần mới thở phào nhẹ nhõm: Cũng phải, dù người nào trong nhà họ Tô giả điên giả khùng đi chăng nữa, thì cũng không phải là anh hai hắn.

.

Hôm sau Tô Hồi Ý thức dậy đầu đau không chịu được.

Trước đây cậu chưa từng say, đây là lần đầu tiên được trải nhiệm cảm giác say rượu, trong đầu loạn xà ngầu, trong miệng cũng khô khốc.

Bây giờ cậu đích thị là một con cá khô quắt queo.

Ngoài cửa sổ đã sáng choang, ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua tấm màn che trắng tinh len vào trong phòng ngủ, vẽ thành tấm lưới hình thoi trên giường và sàn nhà, không khó để đoán đã hơn 7 giờ sáng rồi.

Cánh tay Tô Hồi Ý duỗi ra mò lấy điện thoại cầm lên nhìn, tám giờ rưỡi. Trong wechat có tin nhắn do Tôn Hà Vũ và Chu Thanh Thành gửi tới, tận mười mấy tin.

[Tôn Hà Vũ]: Đến nhà chưa? [Cuộc gọi nhỡ]

[Tôn Hà Vũ]: ??? Cậu đến nhà chưa, hay là đã ngủ rồi? [Cuộc gọi nhỡ] [Cuộc gọi nhỡ]

[Tôn Hà Vũ]: Được rồi, tôi hỏi anh hai cậu rồi, cậu nghỉ ngơi đi, có việc ngày mai nói.

Đậu má! Tô Hồi Ý lập tức tỉnh táo hơn mấy độ, Tôn Hà Vũ đi hỏi Tô Trì, chắc cậu ta vẫn chưa nói mấy chuyện khác đâu nhỉ?

Chu Thanh Thành cũng gửi mấy tin nhắn đến.

[Chu Thanh Thành]: Giờ tôi thấy hơi say sẩm, tại sao lại như vậy…

[Chu Thanh Thành]: Cậu đâu rồi? Tôn Hà Vũ nói không liên lạc được với cậu. [Cuộc gọi nhỡ]

[Chu Thanh Thành]: Không thể nào, không lẽ cậu say ngất ngây rồi hả? Tôi đã nói cậu say rồi mà còn không chịu tin, vậy hai triệu đó cậu còn bỏ vào không?

Tô Hồi Ý, “…”

Cậu đã nói đó không phải là lời say mà!