Mạt Thế - Người Đứng Đắn Ai Lại Viết Nhật Ký

Chương 22: Bắn vào bên trong hoàn toàn mới là chiếm hữu (h)

Cô chỉ là đang giúp anh trai chữa bệnh.

Kiều Tây cắn môi, trong lòng rất loạn, hai bàn tay bé nhỏ đang xoay quanh côn ŧᏂịŧ từ nhẹ nhàng thành nhanh chóng, năm nhanh một chậm, đầu ngón tay mềm mại thỉnh thoảng luồn vào rãnh qυყ đầυ mà xoa nắn, khiến người đàn ông chịu không nổi mà ngẩng đầu nghiến răng, lưng co quắp.

" Kiều Kiều……"

Mồ hôi nhỏ giọt như hạt châu, lăn dài trên gò má trắng nõn của người đàn ông, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt cây gậy đang run rẩy của mình, mắt ngựa chớp chớp mấy cái, liền mở to ra.

Phụt…….

Phụt…….

Chất lỏng màu trắng đυ.c bắn lên trên, một cơn mưa sữa nhỏ rơi xuống trước mắt cô, theo bản năng cô vùi đầu vào vòng eo của hắn.

Nhiệt độ cơ thể rất cao, bộ đồ ngủ màu đen của Thẩm Tùy bị cô vừa nãy kéo lên khi rút dươиɠ ѵậŧ ra, mặt cô liền áp sát vào làn da mềm mại và rắn chắc.

" Anh trai….."

Trong đầu cô suy nghĩ đang chạy loạn, cô hình như cũng trở nên kì lạ, bụng dưới đau nhức, dưới đũng qυầи ɭóŧ cũng ẩm ướt rất khó chịu.

Cảm giác ngứa ngáy bồn chồn chạy từ hạ bộ ẩm ướt đến toàn thân, giống như có một dòng điện thoải mái chạy quanh. Kiều Tây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác kì diệu như vậy, tham lam muốn giữ nó thêm một chút nữa.

Hai tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Thẩm Tùy.

Lúc này mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

Một bàn tay lớn, Thẩm Tùy ôm lấy cô gái đang ngồi dưới háng mình, vòng cánh tay sắt của mình quanh vòng eo thon thả của cô, rồi hôn lên gò má đang đỏ ửng ấy.

Kiều Tây vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hơi thở gấp gáp, hai mắt nhắm nghiền, nơi khóe mắt chảy ra vài giọt lệ.

Một dòng nước rỉ ra từ giữa hai chân cô, giống như vừa đi tiểu, cô kinh ngạc mở mắt, bên tai lại đột nhiên truyền đến cảm giác ngứa ngáy.

Những ngón tay dài của người đàn ông lướt qua vành tai cô, vén lọn tóc ra đằng sau, lau sạch chất nhờn trắng còn dính trên đó đi.

" Anh trai, chúng ta là đang chữa bệnh sao?" Cô lo lắng hỏi:

" Chữa bệnh……. Làm sao có thể thoải mái như vậy?"

Nghe đến đây, nhịp tim người đàn ông chậm lại, rồi nặng nề rơi xuống.

Cổ họng khô khốc, hắn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn:

" Phải, là chữa bệnh."

Côn ŧᏂịŧ đã mềm nằm bên hông của Kiều Tây, dính nhiều chất đυ.c màu trắng, chen vào giữa eo cô và bụng anh, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ vẫn mở, giống như chưa được ăn no.

" Đây là tϊиɧ ɖϊ©h͙?" Cô nhìn chăm chú vào chất lỏng dính trên đuôi tóc.

" Ừm."

Cố nén cơn du͙© vọиɠ muốn cạy miệng nhỏ nhắn của cô ra đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong đó, Thẩm Tùy ôm chặt lấy cô, nhưng người bên trên lại đặt tay lên ngực, giãy giụa:

" Anh còn bị thương."

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay phải của anh, cố nhìn chiếc băng gạc trên mu bàn tay anh. Thẩm Tùy không còn cách nào khác đành buông cô ra.

Vẫn may vết thương không bị rách.

Sau khi ngồi xổm hơn 20 phút, chân cô tê dại giống như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm, cơ thể cô như sắp ngã, chỉ đành dựa vào Thẩm Tùy bên cạnh.

" Kiều Kiều." Thân hình cao lớn nửa cúi xuống, dùng cằm xoa xoa đỉnh đầu cô:

"Cầm cho anh trai."

" Anh không tự mình làm sao?" Kiều Tây do dự:

" Vết thương không bị rách…..anh vừa nãy cũng dùng tay."

Bàn tay này vừa nãy nắm tay cô để xuất tinh, còn ôm lấy cô đặt lên đùi.

" Có cảm giác đau, chắc là vết thương bị rách rồi, nhưng không chảy máu." Thẩm Tùy nhàn nhạt nói:

" Đợi lát nữa bôi thuốc mới."

"Ồ."