Mạt Thế - Người Đứng Đắn Ai Lại Viết Nhật Ký

Chương 21

Một chân bước lên cầu thang, Kiều Tây bước thẳng lên, tay ôm hộp thuốc, bên trên còn có bánh mì và sữa.

Rèm cửa được kéo ra, ánh nắng ban mai chiếu vào, khiến căn phòng sáng bừng lên.

Phòng ngủ im lặng, cánh cửa nhà vệ sinh cũng nửa mở nửa đóng, bên trong cũng chẳng có động tĩnh gì.

Máu khắp người cô lập tức đông cứng lại, cô lo lắng ôm hộp thuốc chạy thẳng vào trong.

Cửa được đẩy ra.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn sang, anh ngồi lên bên trên bồn cầu, hai chân dài dang rộng tùy ý, nhưng trán lại rịn mồ hôi, trông rất khó chịu.

Cạp quần trước đó bị Kiều Tây kéo ra đã được kéo lên lại, phần vải giữa chân bị nâng lên, dựng lên một cái lều lớn, lộ rõ đường nét của côn ŧᏂịŧ.

"Anh vẫn ổn chứ?" Cô quan tâm hỏi:

" Cái đó….em mang đồ ăn sáng lên."

" Không cần." Thẩm Tùy bình tĩnh nói như không có chuyện gì xảy ra, " Em ra ngoài trước đi."

" Để em giúp anh."

Hộp thuốc được cô đặt trên bồn rửa, Kiều Tây ngồi giữa hai chân đang mở rộng của anh, khuôn mặt nhỏ đối diện với đũng quần bốc hơi, cô vẫn không khỏi đỏ mặt.

Ngón tay vén áo ngủ màu đen lên, đột nhiên nhìn thấy qυყ đầυ màu đỏ tím nhô ra từ eo quần, dưới qυყ đầυ còn nhô ra một khối thịt nhỏ dày, nhìn rất kinh hãi.

Kiều Tây lo lắng nhìn, dùng đầu ngón tay vuốt ve qui đầu:

" Xì…"

Người đàn ông thở dài một hơi, trong nháy mắt an ủi híp mắt, vươn tay kéo cổ tay cô ra ngoài.

" Anh trai?" Cô không hiểu:

" Em…em giúp anh đi tiểu."

" Em ra ngoài đi." Hắn lắc đầu, dáng vẻ không quan tâm:

" Tôi có thể tự giải quyết, sau này không phiền em nữa."

Nghe đến đây, cô gượng cười, tay không thể động đậy, cúi người lại gần.

"Để em giúp anh." Cô nói:

"Em có thể làm được."

Thẩm Tùy ánh mắt tối sầm, làm cô hoảng loạn, sợ hắn thất vọng, càng sợ hắn sẽ vứt bỏ mình.

" Em trước đây từng nói, em nguyện ý vì tôi làm bất kỳ chuyện gì? Đúng không?"

" Vâng." Kiều Tây dùng lực gật đầu.

" Vậy ra ngoài đi. Ngay bây giờ, lập tức."

Cô lập tức lắc đầu, đuôi mắt ươn ướt:

" Em không."

" Kiều Tây, để em ra ngoài là chuyện bây giờ tôi muốn làm nhất." Bàn tay to lớn buông cổ tay cô ra, Thẩm Tùy kiên nhẫn nói lời tạm biệt:

" Tôi không muốn nhìn thấy em nữa."

Anh quay đầu đi, không nhìn cô dù chỉ một chút.

Một đám mây lớn hiện ra trong lòng cô, đè nặng xuống, mưa gió hỗn loạn, chóp mũi cô đau nhức không thở được.

Cô đột nhiên va chạm với phía trước, Thẩm Tùy không kịp đề phòng, sau khi phản ứng lại, anh khép chân lại đè cô dưới háng của mình.

Thứ đó được thả ra trong chốc lát, hai bàn tay nhỏ nâng lên đỡ lấy, cô cau mày.

" Anh trai, em không biết." Cô cắn môi, đôi mắt ươn ướt nhìn lên:

" Anh dạy em đi."

Hắn phớt lờ cô, không nói gì.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra lúc nãy đã khô cạn, dươиɠ ѵậŧ trong tay khô nóng, đầu óc trống rỗng, như thể cầm một củ khoai nóng hổi nhưng không biết làm gì.

Không rời, cũng không chạm.

" Anh đừng giận em."

Cô ghét sự im lặng của người đàn ông này, giống như 7 năm trước khi tận thế, rõ ràng là giọt máu đào hơn ao nước lã, vậy nhưng lại giống như hai người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà.

Nước mắt lưng tròng, cô lảm nhảm rất nhiều, không mạch lạc, thậm chí cô còn chẳng biết mình đang nói gì.

Dươиɠ ѵậŧ trong tay cô bị siết chặt, tùy ý cô xoa nắn, cho đến khi vô tình chạm vào hai túi dưới đũng quần của người đàn ông, bên tai truyền đến tiếng thở dốc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

" Anh trai….. ưm……."

Giọng nói cô nhẹ đi, đôi bàn tay nhỏ bé nhanh chóng nắm lấy hai túi tròn, nhẹ nhàng xoa bóp chúng và thì thầm:

" Anh trai…. Anh thấy thoải mái không? Đừng tức giận mà, có phải muốn đi tiểu rồi không?"