Mạt Thế - Người Đứng Đắn Ai Lại Viết Nhật Ký

Chương 20: Đem cô kẹp dưới háng (H)

Đột nhiên Kiều Tây hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của hắn, kịch liệt vùng vẫy:

" Nhưng mà chúng ta là anh em……"

" Đúng vậy, chúng ta là anh em."

Một tay nắm lấy bả vai cô, dễ dàng đè cô xuống đất, sắc mặt Thẩm Tùy vẫn như trước, ánh mắt trong suốt sáng ngời:

" Đây chỉ là virus mà quái vật gây ra mà thôi, anh trai sẽ không nảy sinh du͙© vọиɠ với em."

" Thật sao?"

" Đương nhiên."

" Chúng ta là anh em, là anh em thì không thể làm, làm……" hai má đỏ bừng, Kiều Tây vô cùng xấu hổ.

Thẩm Tùy trêu chọc cô:

" Không thể làm gì? Tình?"

Giọng điệu tán tỉnh khiến cô lạnh toát cả người, cô siết chặt váy và nghiến răng:

" Là anh em thì không được phát sinh quan hệ, đó là lσạи ɭυâи! Sẽ phải xuống địa ngục! Anh buông em ra!"

Thẩm Tùy im lặng, từ từ buông vai cô ra, Kiều Tây vội vàng bỏ chạy, vai đập vào cửa nhà vệ sinh, phát ra tiếng động lớn.

Một đường chạy xuống phòng khách, chạy vào phòng ngủ của mình, cô kéo chăn che mặt, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Anh nói sẽ không nảy sinh du͙© vọиɠ với cô, nhưng nơi đó cứng giống như đá vậy.

Hắn nói hai người là anh em, nhưng làm gì có anh trai có thể cho em gái xem dươиɠ ѵậŧ mà không ngần ngại như vậy, còn thở, thở….. một cách khiêu da^ʍ và tục tĩu như vậy.

Dưới lớp chăn, Kiều Tây ngây người mở mắt.

Trong phòng ngủ yên tĩnh không có tiếng động.

Cô ngây người, không thể ngăn được thứ to lớn đang run rẩy ấy hiện ra trong đầu cô, mắt ngựa đỏ tươi, còn phun ra dòng dịch trắng trong suốt ấy.

Hóa ra dươиɠ ѵậŧ của đàn ông từng thấy trong sách giáo khoa sinh học trông như thế này ở ngoài đời.

Hóa ra dươиɠ ѵậŧ của đàn ông nhìn như vậy.

Thật đáng sợ…….

Khi định thần lại, cô mới nhận ra rốt cuộc mình đang nghĩ lung tung cái gì, dùng hai tay vỗ mạnh lên má, từ trên giường ngồi dậy.

Mở cửa phòng ra, cả căn nhà đều chẳng có tiếng động gì, thậm chí còn nghe tiếng tích tắc của đồng hồ.

Thẩm Tùy vẫn ở trên lầu.

Nhớ lại vừa nãy hắn lại cử động tay, lại còn dùng lực không hề nhỏ, lỡ như vết thương bị rách….. Kiều Tây đi đi đi lại ở cầu thang.

Trong lòng dâng lên một trận lo lắng, cô đột nhiên lại cảm thấy hối hận, nhớ lại Thẩm Tùy bộ dạng thường ngày, trong lòng bình tĩnh nhưng lại rất lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy khó đoán.

" Chúng ta là anh em…."

" Đừng sợ……"

" Anh trai sẽ không nảy sinh du͙© vọиɠ với em."

Sự bình tĩnh trong tim cô lại dao động, di chuyển liên tục giữa tin và không tin, càng ngày càng rắc rối, đầu Kiều Tây sắp nổ tung rồi.

Anh ấy không phải tên háo sắc.

Đúng vậy, anh ấy không phải tên háo sắc.

Cô nhớ lại buổi hẹn hò trước đó của Thẩm Tây luôn kết thúc mà không lý do, và sự lo lắng của chú dì:

" Kiều Kiều, hai năm nay đã giới thiệu không ít cô gái xinh đẹp cho A Tùy, nhưng nó lại chẳng thèm nhìn dù chỉ một cái. Con ở bên cạnh chú ý một chút xem bên cạnh nó có mấy chàng trai trẻ không?"

" Người trẻ bây giờ…..hừ,sắp tân thế rồi."

Nhớ đến đây, lời nói của người đàn ông đó lại văng vẳng bên tai:

" Chúng ta là anh em, anh trai sẽ không nảy sinh du͙© vọиɠ với em."

" Anh trai hình như bệnh rồi."

" Chi trước của quái vật đó có độc…."