Mạt Thế - Người Đứng Đắn Ai Lại Viết Nhật Ký

Chương 23

Kiều Tây đáp lại, dùng một tay nhấc côn ŧᏂịŧ ở giữa lên, chờ một lúc cũng không thấy anh nhả nước.

" Anh trai?"

" Đợi thêm một chút."

Thẩm Tùy hốc mắt khô khốc, cô em gái ngoan ngoãn đang giúp hắn đi tiểu bên cạnh vừa trong trẻo lại mềm mại, nghĩ đến sau này đè cô trên giường, cũng là bộ dàng dụ dỗ đàn ông như này làm cô khóc mãi không thôi.

Mẹ nó!

Hắn bây giờ làm sao có thể đi tiểu được!

" Anh trai……"

Thật lâu cũng không nhả ra được, thứ kia hình như lại căng cứng lên, Kiều Tây tim đập loạn xạ, bí mật vòng ra sau lưng hắn, tay còn lại sờ đũng quần , nắm lấy hai quả cầu thịt bóp mạnh.

" Ách!"

Giống như một cú đánh vào đầu, cơn đau và kɧoáı ©ảʍ dâng trào trong cơ thể, làm Thẩm Tùy mất cảnh giác.

Một tia nước lớn trong vắt bắn ra, đập mạnh vào thành bồn cầu, âm thanh như tiếng suối, ding ding dong dong chảy qua tai.

Âm thanh lấp đầy tai.

Kiều Tây vừa nghe liền đỏ mặt, trong lòng đột nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận.

Quá hoang đường rồi, cô rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Nhưng dáng vẻ này của Thẩm Tùy, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nóng rực, cơ bắp toàn thân vì dươиɠ ѵậŧ bị cô nắm lấy mà cuộn lên, cả người tràn đầy du͙© vọиɠ.

Quá hoang đường rồi, Kiều Tây tự gõ vào đầu mình để xua đi những suy nghĩ vớ vẩn.

Cô đưa tay rút chiếc khăn giấy, xoa xoa vài cái lên dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông rồi lau sạch những vệt nước còn sót lại trên đó.

Khóe môi hắn nhấc lên, mặc cô muốn làm gì thì làm.

" Chúng ta ra ngoài thôi." Sau khi dọn dẹp xong, cô nhìn lên, vừa lúc thấy vẻ mặt im ắng hài lòng của anh.

Ra khỏi nhà vệ sinh, hai người trực tiếp xuống lầu, bên cạnh bàn ăn, Kiều Tây cho ống hút vào sữa, xé bánh mì thành từng miếng nhỏ đưa đến miệng anh.

Ít khi.

Miếng bánh mì ấn trên má hắn, Thẩm Tùy nhướng mày, thấy mắt cô mông lung, quả nhiên là đang thất thần.

" Đang nghĩ gì?"

" Miệng vết thương của anh là như thế nào?"

Kiều Tây nhìn anh buột miệng nói:

" Xung quanh hốc mắt vẫn còn đỏ, nhưng tốt hơn hôm qua nhiều rồi. Thật sự sẽ không nhiễm trùng? Những người bị cắn lúc trước đều biến thành quái vật."

Chuyện này Thẩm Tùy cũng không biết đáp án, hắn thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đói bụng, ngửi thấy mùi thịt tươi của con người, khiến hắn chảy nước miếng.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể tạm thời cho rằng nguyên nhân là do cơ thể cường tráng của hắn, khi ý định ăn sống Kiều Tây thỉnh thoảng nảy sinh thì đã sớm bị du͙© vọиɠ khác dập tắt xuống.

Làm sao có thể sảng khoái khi ăn thịt sống?

Chỉ có thể bắn hoàn toàn vào bên trong em gái ruột mới là chiếm hữu!

Cứ nghĩ đến ngày sau hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, cô nuốt trọn sự thô bạo của anh, anh ôm trọn lấy cô, hết lần này đến lần khác lấp đầy du͙© vọиɠ của nhau.

Tâm hồn thấp hèn lại rùng mình, người đàn ông lại căng cứng lên.

" Kiều Kiều, lại đây." Ngón tay thon dài gõ nhẹ vào chỗ sưng phồng ở đũng quần:

"Ngoan, lấy nó ra đây."

Đột nhiên phát bệnh khiến Kiều Tây mất cảnh giác, cô đặt hộp sữa bà vụn bánh mì trên ngón tay xuống.

" Nhưng anh vẫn chưa thay thuốc."

Liếc nhìn chỗ đang phập phồng dưới đầu ngón tay, Kiều Tây vội vàng quay mặt lại:

" Em cũng chưa ăn sáng."