Mạt Thế - Người Đứng Đắn Ai Lại Viết Nhật Ký

Chương 3

Kiều Tây tới Thẩm gia, trong thời gian bảy năm gia đình người chú vốn dĩ chán ghét cô thế nhưng chậm rãi thay đổi thái độ. Cô đã xuất sắc vượt qua kì thi, thuận lợi tiến vào lớp học trọng điểm, và vào thẳng khoa chính quy của đại học mà Thẩm Tùy từng học, sau đó tốt nghiệp.

Tất cả đều trôi qua rất tốt đẹp.

Cuộc sống trộn lẫn với nước đường.

Nhưng tai họa bỗng nhiên ập xuống, đánh vỡ sự yên bình vốn có.

Mây đen giăng kín bầu trời, ánh sáng quá mức âm u khiến con người hô hấp đều khó khăn, cô đứng trước cửa sổ kính nhìn xuống dưới tiểu khu, không ít gương mặt quen thuộc trở nên xám xịt dữ tợn, tay chân bị chặt đứt, tư thế đi lại vặn vẹo, ruột già ruột non thối rữa kéo dài trên bãi cỏ.

Trên bàn cơm đặt một chai nước khoáng, bên trong còn lại một nửa non, xem ra buổi sáng hôm nay hắn lại không ăn đồ gì. Kiều Tây lấy ra một bọc bánh quy nhỏ cùng một chai nước chưa mở, nhét vào trong ba lô Thẩm Tùy.

ở chỗ để giày, Thẩm Tùy đang thay giày, bị động tác của cô làm cho sững sờ, dây giày liền bị lỏng ra. Kiều Tây cúi người, dùng sức giúp hắn buộc chặt lại.

Khi cô cúi đầu, mái tóc mềm mượt đen bóng như rong biển nhu thuận xõa ở bên chân hắn, lúc đứng dậy, những ngọn tóc cào nhẹ vào cẳng chân hắn qua ống quần.

Thẩm Tùy ánh mắt sâu hút, hầu kết nhẹ nhàng di chuyển lên xuống.

Nếu như ngày trước, cô đều luôn né tránh hắn. Hiện giờ sinh tử khó dò, một chút tình thân giữa hai người ngược lại rất trân quý.

“Muốn cái gì?” Thẩm Tùy hỏi.

“Nước uống vẫn còn nửa thùng, gạo thì còn một túi, rau củ đều hỏng cả rồi, hai ngày trước anh mang thịt đông về còn mấy hộp.”

Những thứ cô nói đều là không quan trọng, đồ ăn còn lại bao nhiêu, nhiều hay ít cái gì, Thẩm Tùy đều biết rõ nhưng hắn không có ngắt lời cô, Kiều Tây trái tim căng chặt như sợi dây đàn.

Thanh âm phát run, cô bộc lộ ra ý đồ thật sự: “Ngày mai hãng đi, anh, đồ ăn còn có thể ăn được mấy ngày nữa, còn nước chúng ta có thể uống ít lại.”

“Kiều Tây, em muốn cái gì?” Hắn hỏi lại một lần.

Trong giọng nói không có cảm xúc, trái tim Kiều Tây lại theo thanh âm trầm thấp mà hạ thấp xuống, trở lại vị trí bình thường, khiến cô cảm thấy một chút an tâm không thể giải thích được.

Thẩm Tùy sẽ không xảy ra chuyện, hắn bình tĩnh, thông minh, tự tin, thân thủ lợi hại, dựa vào một đôi tay của mình hạ gục ba người đàn ông mạnh mẽ trong phòng tập võ do chú hắn điều hành.

Giờ phút này hắn đứng ở cửa, thân hình cao lớn thẳng tắp khiến cửa phòng nhỏ hơn vài phần, lưỡi xẻng trong tay hắn ánh lên tia hàn quang, trong nháy mắt da đầu Kiều Tây tê dại.

Cô theo bản năng lui về phía sau một bước, cách hắn xa chút. Thẩm Tùy hỏi chuyện sẽ không hỏi lại lần thứ ba, cô ngập ngừng, khuôn mặt dần dần đỏ.

Cánh môi Kiều Tây nhấp nháy vài cái, thanh âm rất nhỏ, Thẩm Tùy không có nghe rõ.

“Cái gì?” Hắn hỏi, lại bổ sung nói: “ thời gian của tôi không còn nhiều.”

Kiều Tây hạ mắt xuống, cố gắng dùng ngữ khí bình thường nói: “Băng vệ sinh.”

Bàn tay to lớn đặt lên trên tay nắm cửa, trước khi hắn đẩy cửa bước ra ngoài, Kiều Tây vội vàng bổ sung: “ hai loại là dùng ban đêm và ban ngày, có nhiều loại độ dài, anh xem cỡ số trên bao bì rồi lấy.”

Thẩm Tùy quay đầu lại, “Em dùng cỡ nào?”

Đáy lòng có chút bối rối, Kiều Tây nói ra hai con số khác nhau. Cũng may chút bối rối này cũng trôi qua thực mau, tiếng cửa phòng bị khóa trái vang lên thức tỉnh cô.

Lo lắng lại nổi lên trong lòng.