Ngày 17 tháng 9 năm 2024.
7 giờ sáng sớm, là thời điểm suy nghĩ của Thẩm Tùy rõ ràng nhất, hắn đặt cây bút mực trong tay xuống, đóng sổ nhật ký lại, chậm rãi ra khỏi thư phòng.
Mười ngày rồi.
Virus bùng nổ, trong một đêm cả thành phố mất tích đã mười ngày.
Đồ ăn dự trữ trong phòng bếp chẳng còn bao nhiêu, nước uống cũng cạn, hắn tùy tiện dùng tay mở một chai nước lọc, ngửa đầu uống hơn một nửa.
Chiếc xẻng quân dụng trong tủ loang lổ vết máu, thùng rác nhét đầy mảnh nhỏ vải băng, Thẩm Tùy từ trong ngăn tủ lấy ra một hộp băng mới, vải băng màu trắng quấn thành từng lớp dày đặc, quanh các bộ phận chính như lòng bàn tay, cổ, đầu gối.
Lưỡi dao găm sáng bóng, vừa cắt vừa , được hắn cất dưới bắp chân trái trong bộ quần áo bảo hộ.
Thẩm Tùy đeo ba lô, nhặt chiếc xẻng quân dụng ở cửa, cửa phòng lại bị đẩy ra từ bên ngoài.
“Anh.”
Kiều Tây đứng ở cửa, mặc một chiếc váy ngủ màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác một len dệt kim màu mơ, đầu tóc hỗn loạn cùng đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Thẩm Tùy cúi đầu nhìn, giơ tay lên kéo cô vào trong, sau đó mở cửa ra hoàn toàn.
Không còn rào cản, hai anh em đứng đối diện với nhau, trong một phút cô lại không có mở miệng, chân dài của Thâm Tùy liền một bước đi ra khỏi cửa.
“Lại muốn đi ra ngoài sao?”
Cổ tay áo nhẹ nhàng bị túm chặt, Thẩm Tùy cúi đầu, khi ánh mắt lướt qua đầu ngón tay cô, Kiều Tây cả người như bị bỏng, rụt tay trở về.
“Thực xin lỗi.” Cô thấp giọng xin lỗi, giấu hai tay ở sau lưng.
Quan hệ hai anh em không thiết, một phần là do tính cách Thẩm Tùy lạnh nhạt, còn nhiều hơn là bởi vì quá khứ xấu hổ và kì quái của bọn họ.
Năm mười một tuổi ấy, bố Thẩm Tùy đột nhiên qua đời, người phụ nữ kia liền bỏ rơi đứa con trai, gấp không chờ nổi mà nóng vội kết hôn với một số tiền bồi thường lớn, và sinh hạ Kiều Tây vào năm sau.
Trước khi Kiều Tây sinh ra, Thẩm Tùy đã cùng mẹ ruột cắt đứt liên lạc. Hai anh em lần đầu tiên gặp nhau, là ở tang lễ của người phụ nữ kia.
Người bố trên danh nghĩa của Kiều Tây vẫn luôn có điều nghi ngờ về cô, lén cầm tóc của Kiều Tây đi làm xét nghiệm ADN.
Vài ngày sau, báo cáo giám định rơi xuống trên mặt người phụ nữ, ông ta la hét phải đi về gϊếŧ chết đứa con hoang, khiến bà ta khó thở công tâm, đoạt lấy tay lái, giẫm chân ga lao ra khỏi đường thẳng song song, trực tiếp đâm phải tàu chở nhiên liệu.
Trong nháy mắt lửa lớn bốc cháy, khói đen bốc lên cuồn cuộn.
Cử hành tang lễ vào một ngày cuối tuần đầy nắng, Thẩm Tùy đang học năm ba đại học y bước vào nhà tang lễ, ở đại sảnh cáo biệt lần đầu tiên hắn nhìn thấy người trên danh nghĩa cùng mẹ khác cha, nhưng kỳ thật lại là em gái ruột thịt cùng huyết mạch.
Vợ chồng kia trước khi chết vẫn còn thiếu nợ bên ngoài, nhận nuôi một đứa trẻ bảy tuổi như Kiều Tây lại không có một phần tài sản, họ hàng thân thích đùn đẩy gánh nặng nhỏ cho nhau, cuối cùng gọi điện thoại tới Thẩm gia.