Mạt Thế - Người Đứng Đắn Ai Lại Viết Nhật Ký

Chương 1-2

Mây đen bỗng nhiên kéo đến, tia sáng âm u đến mức khiến hô hấp của người ta trở nên chậm đi, cô đứng trước cửa sổ kính trong suốt sát mặt đất nhìn tiểu khu dưới lầu, không ít những gương mặt quen thuộc trở nên xám xịt dữ tợn, tay bị chặt bị đứt, dáng đi xiêu vẹo, những khúc ruột dài kéo lê trên đường.

Trên bàn ăn đặt một chai nước suối, trong đó còn gần nửa lượng nước, xem ra sáng hôm nay hắn lại chằng ăn gì cảm Kiều Tây nắm gói bánh quy nhỏ và một chai nước chưa mở, nhét vào ba lô của Thẩm Tùy.

Chỗ để giày, Thẩm Tùy đang thay giàu, bị động tác của cô làm cho thân thể dừng lại, dây giày bị lỏng ra. Kiều Tây cúi người xuống, giúp hắn thắt chặt lại.

Cô cúi đầu, mái tóc đen mềm mại như tảo biển rũ cạnh chân hắn, lúc đứng dậy, đuôi tóc cách lớp ống quần quét qua bắp chân của hắn.

Đôi mắt của Thẩm Tùy tối thêm, hầu kết nhẹ nhàng đi chuyển.

Lúc bình thường, mỗi lần hắn đi cô đều trốn. Bây giờ sinh tử khó dò, chút tìm cảm giữa hai người trái lại đầy quý giá.

"Cần cái gì?" Thẩm Tùy hỏi.

"Nước uống còn lại nửa thùng, gạo còn một bao, tất cả rau dưa đều hỏng rồi, thịt đông hai ngày trước anh mang về còn mấy hộp."

Những điều cô nói đều là những điều không quá quan trọng, đồ ăn còn sót lại bao nhiêu, còn lại cái gì, Thẩm Tùy rõ rõ ràng ràng, nhưng hắn không cắt ngang lời cô, Kiều Tây nói, một trái tim một trái tim sít sao nhấc đến cổ họng.

Thanh âm run run, cô bộc lộ ra ý muốn thực sự: "Ngày mai rồi hẵng đi, anh ơi, đò ăn còn ăn được mấy ngày nữa, chúng ta có thể uống tiết kiệm nước."

"Kiều Tây, em cần gì?" Hắn hỏi lại một lần nữa.

Trong giọng nói không có chút tâm tình nào cả, nhưng trái tim của Kiều Tây lại từ từ trụy xuống trong giọng nói trầm thấp như thế, trở lại vị trí bình thường, có cảm thấy chút an lòng không tên.

Thẩm Tùy sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn bình tĩnh, thông minh, tự tin, thân thủ lợi hại, dựa vào đôi bàn tay hắn có thể đánh gục ba người đàn ông cường tráng trong phòng quyền anh do bác cả mở.

Giờ khắc này hắn đứng ở cửa, thân hình cao to rắn rỏi ép tới cửa phòng đều hép đi vài phần, lưỡi dao của xẻng quân đội trong tay hắn lóe tên tia sáng lạnh, trong nháy mắt da đầu của Kiều Tây tê dại.

Cô theo bản năng lùi về sau một bước, cách hắn xa một chút. Thẩm Tùy sẽ không hỏi một vấn đề quá ba lần, cô lúng túng khuôn mặt dần dần đỏ lên.

Bờ môi của Kiều Tây khép mở mấy lần, giọng nói rất nhỏ, Thẩm Tùy không hề nghe rõ.

"Cái gì cơ?" Hắn hỏi, rồi lại bổ sung: "Thời gian của tôi không nhiều."

Kiều Tây cụp mắt xuống, giả vờ dùng ngữ điệu bình thường nói: "Băng vệ sinh."

Bàn tay lớn vặn tay nắm cửa, trước khi hắn đẩy cửa ra, Kiều Tây nhanh chóng bổ sung: "Có hai loại dùng ban đêm và dùng hàng ngày, có nhiều loại kích cỡ, anh cứ theo những thông số trên bao bì mà lấy."

Thẩm Tùy quay đầu lại: "Em dùng kích cỡ nào?"

Đáy lòng có chút lúng túng, Kiều Tây nói ra hai kích cỡ không giống nhau. Cũng may chút lúng túng ấy rất nhanh chóng biến mất, tiếng cửa nhà bị khóa trái gõ tỉnh cô.

Lo lắng lại nổi lên trong lòng.