Ngày 17 tháng 9 năm 2024
Sáng sớm 7 giờ, là thời khắc mà Thẩm Tùy nhớ rõ ràng nhất, hắn đặt cây bút chì bấm trong tay xuống, khép quyển nhật ký lại, chậm rãi đi ra khỏi thư phòng.
Mười ngày rồi.
Vi-rút bạo phát, toàn thành phố tiêu vong chỉ trong một đêm đã qua mười ngày rồi.
Đồ ăn dự trữ trong nhà bếp đã không còn lại mấy, nước uống cũng sắp cạn, hắn tiện tay vặn mở một chai nước suối, ngửa đầu uống hơn một nửa.
Cây xẻng quân đội trong phòng chứa đồ loang lổ vết máu, thùng rác chất đầy băng gạc nhàu nát, Thẩm Tùy lấy một hộp mới từ trong ngăn kéo ra, quấn tầng tầng băng vải màu trắng dày quanh những vị trí quan trọng như bàn tay, cổ, đầu gối.
Lưỡi dao găm bóng loáng, vừa có thể gọt vừa có thể chặt, được hắn buộc ở bắp chân trái, giấu dưới ống quần túi hộp.
Thẩm Tuỳ khoác ba lô, nhấc chiếc xẻng quân đội lên, cửa lại bị giành mở ra trước từ bên ngoài.
"Anh ơi."
Kiều Tây đứng ở cửa ra vào, váy ngủ màu hồng cánh sen, khoác một chiếc áo khoác len màu mơ, đôi mắt dưới làn tóc đen hơi lộn xộn nhìn hắn, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Thẩm Tuỳ cúi đầu nhìn qua, nâng tay đẩy cửa được cô mở ra một nửa mở rộng ra.
Không có sự ngăn cách, hai anh em đứng đấy mặt đối mặt nhìn nhau, trong vòng một phút cô không nói lời nào nữa, một chân dài của Thẩm Tùy bước ra cửa.
"Lại phải đi ra ngoài à?"
Ống tay bị kéo nhẹ lại, Thẩm Tùy cúi đầu, lúc ánh mắt đảo qua đầu ngón tay của cô, cả người của Kiều Tây như bị phỏng, rụt tay về lại.
"Xin lỗi." Cô thấp giọng nói xin lỗi, giấu hai tay ra phía sau.
Quan hệ của hai anh em cũng không gần gũi lắm, một phần bắt nguồn từ tính cách lạnh lùng nội liễm của Thẩm Tùy, càng nhiều hơn chính là qua lại vừa lúng túng vừa khác thường của họ.
Năm đó lúc 11 tuổi, cha của Thẩm Tùy bất ngờ bỏ mình, người phụ nữ kia bỏ rơi con thơ, cầm một số tiền bồi thường lớn, không chờ được nữa mà tái giá, cũng vào năm thứ hai sinh ra Kiều Tây.
Trước lúc Kiều Tây được sinh ra, Thẩm Tùy đã cắt đứt liên hệ với mẹ ruột. Lần đầu tiên mà hai anh em gặp nhau, là trong tang lễ của người phụ nữ kia.
Người cha trên danh nghĩa của Kiều Tây vẫn luôn hoài nghi, lén lút cầm tóc của Kiều Tây đi giám định cha con.
Mấy ngày sau, kết quả giám định đập trên mặt của người phụ nữ kia, người đàn ông kia la hét muốn đi về giết chết đứa con hoang trong nhà, người phụ nữ lửa giận công tâm, giành tay lái, xe đạp ga lao ra đường thẳng song song, đâm vào xe chở dầu đang chạy ngang qua
Trong nháy mắt lửa lớn liền bùng lên, khói đen cuồn cuộn.
Ngày cử hành tang lễ là một ngày cuối tuần đầy nắng, Thẩm Tùy đang học năm ba của đại học y đi vào nhà tang lễ, trong phòng tiễn biệt, lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa em gái cùng mẹ khác cha nhưng thực ra lại cùng chung huyết mạch với mình.
Trước khi chết đôi vợ chồng kia còn nợ nần ở ngoài, nhận nuôi Kiều Tây bảy tuổi không nắm được một phần di sản nào, các họ hàng đều đá phiền toái nhỏ này qua lại, cuối cùng gọi điện thoại cho nhà họ Thẩm.
Kiều Tây đến nhà họ Thẩm, gia đình người bác vốn còn ghét bỏ cô dần dần thay đổi thái độ. Cô thuận lợi thi vào trường trung học trọng điểm, tiến vào lớp mũi nhọn, mà Thẩm Tùy trực tiếp nhận được bằng tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp bắt đầu làm việc.
Tất cả đều đang dần dần trở nên tốt hơn.
Cuộc sống như nước được pha thêm đường.
Nhưng tai họa ập đến bất ngờ, phá vỡ mọi sự an ổn.