Mạt Thế - Người Đứng Đắn Ai Lại Viết Nhật Ký

Chương 4: Nhật ký ngày thứ hai

Vừa ra khỏi cửa, Thẩm Tùy liền đυ.ng phải hàng xóm đang đi lang thang.

Hàng xóm là một lập trình viên, chiếc áo sơ mi kẻ sọc trên người đã bị xé nát, tứ chi vặn vẹo biến dạng, đưa lưng về phía hắn, khi nghe thấy tiếng động sắc mặt liền từ từ thay đổi máu thịt lẫn lộn.

Gừ!

Một người một thi tầm mắt chạm nhau, tròng mắt hiện lên những tơ nhện màu đỏ trong chốc lát liền cố định lại một chỗ, mạnh mẽ xoay người một cái, thân thể thối nát bộc phát sự linh hoạt đáng kinh ngạc.

Tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, như là một cái búa giáng xuống.

Thân thể Thẩm Tùy hơi nghiêng, cánh tay nắm lấy xẻng quân dụng cơ bắp căng chặt, cả người thế nhưng không lùi mà tiến tới, từ một hướng chém về phía cằm hàng xóm.

“Gừ!”

Một tiếng rống đau đớn, Thẩm Tùy đối diện với một khuôn mặt ngũ quan thối rữa, hàng xóm phẫn nộ nhe răng, giữa những kẽ hàm răng đen sì dính đầy thịt nát.

Một mùi tanh nồng hôi thối nồng nặc.

Vào thời khắc mấu chốt, hắn cả người sửng sốt một chút, khóe mắt thoáng thấy một móng vuốt sắc nhọn hướng về phía bụng của hắn. Thẩm Tùy đột nhiên hướng về phía trước chế trụ cổ tay sau đó nhấc lên, tay phải nắm lấy chiếc xẻng quân dụng đã chuẩn bị sẵn sàng, hung mãnh cắm vào cổ người hàng xóm.

Máu đen sền sệt chảy từ cổ hàng xóm xuống, Thẩm Tùy dùng sức, đem đối phương gắt gao ấn trên tường, âm thanh răng rắc phát ra, hộp sọ hư thối mềm mại nghiêng về phía trước.

Hàng xóm vẫn còn động đậy, Thẩm Tùy buông tay, khối thịt nát hư thối dán ở chỗ chân tường mấp máy, phát ra tiếng gầm rú hỗn loạn.

Chiếc xẻng quân dụng chém ngang hộp sọ của người hàng xóm, dịch trắng cùng thịt đỏ trộn thành một bãi, Thẩm Tùy cố gắng nhẫn nhịn loại cảm giác xúc động muốn ném cái đồ vật trong tay đi, nhanh chóng bước qua xác zombie.

Máu bắn tung tóe khắp lối đi nhỏ, dưới đất trải đầy nội tạng, tay chân cắt đôi, đầu bị chém một nửa, hắn liếc mắt nhìn qua, trong lòng không kìm được cảm thấy bực bội, ghê tởm.

Làn da được bao bọc kín mít ở dưới lớp quần áo dần dần nóng lên, ngứa ngáy, khao khát muốn gột rửa, muốn hung hăng rửa sạch.

Sự bực tức từ dưới đáy lòng càng bùng phát, hắn bước đi càng nhanh, lấy tay vịn cầu thang sau đó nhảy một cái, như thế vài lần, thực mau đã đến tầng dưới cùng, tiến vào ngầm gara.

Xe đậu ở gần cửa gara, Thẩm Tùy mở cửa, khởi động xe, phóng đi, chạy qua những con phố nơi một đám zombie tụm ba tụm bốn đang đi lang thang.

Xung quanh nơi đây yên tĩnh, vị trí cũng không quá hẻo lánh, lúc trước khi mua phòng hắn chính là nhìn trúng sự yên tĩnh này, một căn hộ ở tầng cao nhất của một tòa nhà sáu tầng, hơn 300 mét vuông đủ để hắn cùng Kiều Tây ở.

Hiện giờ lại chút may mắn đúng lúc.

Xuyên qua cửa sổ xe, Thẩm Tùy nhìn về phía tòa nhà cao chót vót bên đường, khu dân cư vô cùng thê thảm, cao mấy chục tầng, dân cư cũng nhiều, đối với người sống sót cố gắng chạy trốn mà nói tất cả đều là thảm họa.

Khi xe dừng ở lối vào siêu thị, phía trước đột ngột xuất hiện một thân ảnh màu đen kèm theo tiếng phanh gấp, một chiếc motor màu đen chắn ở phía trước hắn, một đôi thiếu niên từ trên xe nhảy xuống.

Nháo ra động tĩnh không nhỏ, khiến cho zombie xung quanh nhanh chóng bao vây lấy bọn họ.

“Đinh Bách, đợi lát nữa nhất định phải lấy nước lọc trước, sau đó là gạo, thịt đông lạnh cùng bánh mì.”