Hà Phương không nghĩ anh sẽ đến đây, còn tìm đến được tận nhà cô, nhưng nửa đêm có một người lẽ ra phải ở bản A Tứ mà lại đột ngột xuất hiện trước mặt mình như vậy, nói không bất ngờ giả, nói không vui mừng cũng là giả.
Có điều, dù anh có đi cả mấy trăm cây số xuống đây cũng vẫn chưa thể làm cô nguôi giận ngay được, hoặc ít nhất ngoài mặt là vậy. Cô lạnh nhạt nói: “Nhà chỉ có một giường, không tiện”.
“Không sao. Anh nằm ngoài ghế sofa cũng được”.
“Tùy anh”.
Nói xong, cô quay người đi vào phòng, không đóng cửa. Đình Việt đứng ở cửa nhà nhìn một vòng, sau đó cũng vào theo.
Lần này, anh đã cố gắng làm hết công việc trong vòng 8 ngày để đến thăm cô. Đình Việt rời khỏi bản A Tứ từ sáng sớm, chờ đến tận tám giờ mới thấy người giao hàng đi vào bản Tam, lại mất mười mấy tiếng nữa mới xuống được đến đây. Ròng rã cả ngày trời xóc nảy ngồi trên xe, cả người anh đã bám đầy bụi bặm, bụng rỗng tuếch, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô là anh đã đủ yên lòng.
Đình Việt thở dài, đặt ba lô ở sofa rồi đi rót một cốc nước, vừa xoay người đã đá phải đồ đạc gì đó, cúi xuống thấy đống đồ đạc lộn xộn bên dưới, anh bất giác nhíu mày.
Nhà của Hà Phương hết sức bừa bộn, Đình Việt tiện tay dọn dẹp đống bản thảo vứt lung tung dưới đất của cô, nhặt quần áo treo lên móc, gom vỏ đồ ăn vặt ném vào vào thùng rác. Chỉ một loáng sau căn nhà đã trở nên gọn gàng sạch sẽ.
Anh đi đến cửa phòng ngủ đã đóng kín của cô, nói: “Anh dùng nhà tắm được không?”.
Hà Phương trả lời chậm rề rề: “Được”.
Đình Việt cũng không lắm lời, cầm quần áo phòng tắm tắm rửa. Đến khi đi ra thì lại ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt, trên bàn trà có một bát mì vẫn đang còn bốc khói, nhà cũng chỉ có hai người, không cần đoán cũng biết do ai làm.
Đình Việt vừa lau tóc vừa cười, anh biết người phụ nữ cứng đầu cứng cổ ở lì trong phòng kia đúng là khẩu xà tâm phật. Ngoài mặt cô có vẻ không quan tâm đến việc anh đến đây, nhưng nhìn bát mì vụng về cô tự nấu là anh đã đủ hiểu, trong lòng Hà Phương luôn có anh. Chỉ là cô đang thi gan với anh mà thôi.
Đình Việt hài lòng ăn hết bát mì rồi đi đánh răng, cũng không gõ cửa phòng cô nữa mà yên lặng ra ghế sofa nằm.
Hà Phương nằm trong phòng cũng không ngủ được, cô lắng nghe tiếng tắt điện ở bên ngoài, nghe cả tiếng cựa mình trên ghế da của anh, trong lòng có rất nhiều mùi vị hỗn tạp, cũng chẳng biết nên tức hay nên cười.
Rõ ràng là anh đã đi một quãng đường xa thật xa để tìm đến đây, cho cô bất ngờ nhưng lại không cho cô nồng nhiệt hay vài lời giải thích. Hai người cũng đã một thời gian dài không gặp nhau, bảo không nhung nhớ thì không phải, bảo không muốn nhau cũng chẳng đúng. Nhưng anh không hề chủ động nên cô cũng sẽ không vồ vập, hai người cứ âm thầm đứng bên rìa ranh giới, không tiến đến cũng chẳng rời đi, thi gan xem ai nhớ ai nhiều hơn.
Lần đầu tiên, Hà Phương không chắc mình sẽ thắng!
Cô lặng lẽ nhắm mắt, yên ổn thϊếp đi. Thật kỳ lạ, khi mùi bồ kết dung dị quanh quẩn ở trong nhà, Hà Phương ngủ rất ngon. Thậm chí còn mơ thấy mình quay lại ngày mà Đình Việt lên nhận giải thưởng ở hội thảo y khoa, cô ở bên dưới lấy điện thoại ra chụp ảnh anh, sau đó còn dùng bức hình đó đăng lên Fanpage đã hơn hai triệu lượt người theo dõi của cô, ghi kèm một dòng status: Bác sĩ Việt, bác sĩ có tấm lòng hướng thiện nhất mà tôi từng gặp. Anh ấy trèo đèo lội suối khám chữa bệnh miễn phí cho người dân, còn sửa nhà gánh nước cho mấy ông bà cụ trong bản. Anh ấy xông qua biên giới cứu mấy đứa trẻ bị lũ buôn người bắt cóc, tay không nắm d.a.o để giành sự sống cho thằng nhóc A Pá, băng rừng vượt suối tìm hái thuốc lá nam cho người dân, còn tới từng nhà khuyên trẻ em đến lớp. Một bác sĩ như vậy xứng đáng được mọi người ngưỡng mộ và kính trọng, xứng đáng có một cuộc đời rực rỡ huy hoàng hơn”.
Sau đó, Hà Phương còn mơ Đình Việt được một tòa soạn lớn đăng bài báo xin lỗi công khai, những bình luận trên diễn đàn đều đứng về phía anh, mọi tiếng oan năm xưa cũng được gột sạch. Anh quay trở về viện nghiên cứu y học làm việc, trở thành truyền kỳ và là học trò xuất sắc nhất của bác sĩ Quách Cảnh Đức. Cả đời về sau đều sống trong tốt đẹp và vinh quang.
Cuối cùng, cô mơ thấy vào ngày cưới của anh, đứng bên cạnh bác sĩ Đỗ Đình Việt là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài được che đi dưới khăn voan cưới màu trắng, giữa trăm nghìn lời chúc phúc của tất cả mọi người, cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào với anh, Đình Việt cũng nhìn người đó bằng đôi mắt hết mực dịu dàng.
Còn Hà Phương, cô cầm điếu thuốc đứng một góc, không cảm xúc nhìn anh nắm tay cô dâu của anh đi vào lễ đường. Lúc đôi bên trao nhẫn cưới, cô mới dập thuốc đi, cười khẩy nói một câu: “Bác sĩ Việt, hạnh phúc rồi”.
***
Đến gần sáng, chốt phòng ngủ vang lên hai tiếng lạch cạch rất khẽ, Hà Phương đang ngủ say, không phát hiện ra. Cho đến khi mùi bồ kết lan thật sâu vào cánh mũi, đệm bên cạnh cũng lún xuống, cô mới giật mình, vừa định quay đầu lại thì đã thấy cánh tay Đình Việt đặt lên eo cô, ôm lấy cô vào lòng.
Hà Phương đang ngái ngủ, cau có đẩy anh: “Đừng có làm phiền em ngủ”.
“Hà Phương, trời sắp sáng rồi”.
Cô lơ mơ, không thèm để ý đến anh, lại tiếp tục nhắm mắt. Nhưng giây tiếp theo Đình Việt đã bóp chặt eo Hà Phương: “Tỉnh dậy”.
“…”.
“Hôm qua em nói làm nhiều chuyện với đối tượng xem mắt, là chuyện gì?”
Cô bị làm phiền, càng lúc càng bực bội: “Anh quản được à?”.
“Không quản được à?”
“Lấy tư cách gì để quản?”.
Bạn trai, tình một đêm, hoặc là một người dưng? Tất cả đều không phải. Quan trọng nhất là lễ cưới trong giấc mơ kia đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Hà Phương, cô biết rõ mình không nên bực nhưng vẫn bực.
Trước kia khi nghe mẹ anh nói chuyện, cô không cảm thấy khó chịu nhiều, nhưng vừa rồi được nếm trải cảm giác tận mắt chứng kiến Đình Việt kết hôn với ‘một người phụ nữ bình thường’ như gia đình anh mong muốn. Hà Phương mới chợt nhận ra mình đã đánh giá thấp tình cảm của bản thân, lòng cô vô cùng phiền muộn, bởi vì đến giờ mới nhận ra người đàn ông kia đã chiếm một vị trí quan trọng trong tim cô như thế.
“Em nói xem, tôi lấy tư cách gì để quản?”. Giọng anh có chút lạnh lùng, cũng đổi cả cách xưng hô.
Hà Phương nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng có tư cách gì để quản”.
Có tiếng ai đó hít vào một hơi thật dài, Đình Việt im lặng nhìn chằm chằm cô, Hà Phương cũng mở to mắt trừng lại. Cô cứ nghĩ người nhẫn nhịn như anh, lúc nổi giận cùng lắm là xuống giường bỏ đi, nhưng hành động tiếp theo của Đình Việt lại hoàn toàn không phải.
Anh đột nhiên kéo cô quay cả người lại, giây tiếp theo lạnh lùng lột đồ trên người cô, hành động vô cùng dứt khoát, còn có chút thô lỗ. Hà Phương hơi sửng sốt, định co chân lại thì cả người đã bị anh ấn xuống, sau đó quần ngủ của cô liền bị anh kéo thẳng xuống mắt cá chân.
Hà Phương trợn mắt: “Anh làm gì thế?”
“Làm chuyện tôi có tư cách”. Dứt lời, qυầи иᏂỏ của cô cũng bị anh xé toang, nửa phút trước quần áo trên người cô còn nguyên, bây giờ trống trơn, không có nổi một mảnh vai.
Cô nghiến răng, đạp anh một cái. Đình Việt hành động còn nhanh hơn cô, anh lập tức bắt lấy chân cô, ghì chặt xuống giường. Hà Phương không cử động chân được, lại lấy tay cào lung tung lên thân thể anh, gào lên: “Bác sĩ Việt, anh nổi điên gì đấy? Bỏ tôi ra”.
“Không phải lúc đầu em luôn miệng nói muốn ngủ với tôi sao? Bây giờ còn hỏi tôi làm cái gì?”. Anh vừa nói, vừa dùng một tay bắt lấy cổ tay cô, gom cả hai thành một chỗ, kéo qua đầu. Chỉ trong vài động tác đơn giản đã có thể khống chế hoàn toàn Hà Phương.
Cô dù ngông nghênh đến đâu cũng không thể so được với sức lực đàn ông mạnh mẽ của anh, lúc này muốn đấm không được, muốn đạp cũng không xong. Ở trên giường cô chưa từng bị ai bắt nạt như thế.
Hà Phương nổi điên: “Không muốn. Bỏ tôi ra”.
“Không muốn?”. Đình Việt cười nhạt, tay còn lại vuốt ve bên ngoài nơi nhạy cảm của cô, không có một chút ẩm ướt: “Xem ra em thật sự cai nghi.ện thành công rồi”.
Nói xong, anh lập tức tách chân cô ra, không cần dạo đầu, một đường xông thẳng vào đến tận cùng.
Bên trong khô khốc, hành động của anh hết mực thô lỗ, Hà Phương đau đến mức cả người run lên, nghiến răng chửi bậy một tiếng: “Bác sĩ Việt, đồ khố.n”.
“Tôi còn có thể kh.ốn k.iếp hơn nữa”. Dứt lời, anh lại đẩy hông mạnh một cái, cô chưa hoàn toàn thích nghi được với kích thước của anh, liền có cảm giác muốn sống muốn c.hế.t.
Hà Phương định mắng tiếng thứ hai, nhưng Đình Việt đã ngay lập tức chặn miệng cô. Nụ hôn của anh không hề dịu dàng, chỉ mang theo tính trừng phạt và d.ục vọng nguyên thủy của đàn ông, gần như là vừa gặm vừa cắn, khiến cô cảm thấy mình đã nhẫn nhịn đến tận cùng.
Hà Phương là người không thể chịu thiệt thòi dù chỉ là một chút, chờ Đình Việt đưa lưỡi đến, cô liền cắn mạnh một cái, cảm giác tanh ngọt lập tức tràn ra trong miệng của cả hai, Hà Phương nếm được, Đình Việt cũng nếm được.
Cô nghĩ bị cắn ở vị trí nhạy cảm như vậy, giây tiếp theo anh sẽ phải nhảy dựng lên, nhưng Đình Việt không những vẫn tiếp tục hôn, mà thắt lưng còn đột nhiên thúc mạnh một cái, gần như dồn toàn lực, khiến Hà Phương mới là người gần như nhảy dựng lên.
Mặt cô xanh mét, đau đến mức không thể hô hấp nổi, từng đầu ngón tay bấu chặt lấy lưng anh, để lại những vệt dài ngoằn ngèo.
Vốn dĩ chỉ cần nói “Nhẹ một chút” thì anh sẽ đối xử tốt hơn với cô, nhưng Hà Phương không hề mở miệng cầu xin, Đình Việt cũng không tiếng, hai người im lặng thi gan với nhau, giày vò nhau, không một ai xuống nước bước qua ranh giới đó.
Trong căn phòng ngủ rộng rãi của Hà Phương liên tục vang lên những tiếng da thịt va chạm kịch liệt, xen lẫn còn cả những hơi thở hỗn độn không theo quy luật nào của anh, thậm chí còn nghe được cả âm thanh mồ hôi rơi lúc vận động mạnh của Đình Việt, nhưng lại tuyệt nhiên không có người nói chuyện.
Suốt cả quá trình anh đều chăm chú nhìn cô, anh biết cách để không động đến xương sườn bị gãy của Hà Phương, không làm tổn thương da thịt cô, nhưng động tác ở thân dưới lại chẳng một chút dịu dàng.
Hà Phương cũng nhìn anh, lúc này, ánh mắt của Đình Việt không in hình bóng cô như mọi lần, cũng chẳng ấm áp như khi nhìn cô dâu của anh trong lễ đường, chỉ đen thẫm và trong veo, không cảm xúc, tựa như việc anh đang làm đơn thuần chỉ là đang phát tiết. Ngay cả Hà Phương cũng có cảm giác không chân thật.
Mỗi lần anh tiến vào rồi lui ra, cô đều cảm thấy thành trì trong lòng mình như sắp đổ vỡ, giày vò đan xen kɧoáı ©ảʍ khiến từng sợi dây thần kinh trên người căng lên, mọi thớ thịt châm chích như bị điện giật, nhưng Hà Phương lại mãi vẫn không thể đạt tới đỉnh.
Có lẽ, sự lạnh nhạt của người đàn ông kia cùng hành động thô bạo của anh đã làm suy kiệt cảm xúc trong lòng cô. Bụng dưới cô bị thúc đau, môi cũng đau, lại không có cách nào kêu lên, cuối cùng vì chỉ có thể cắn chặt răng cố ghìm mình lại, nên xúc cảm cũng tàn phai theo đó.
Lúc này, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng, mấy tia nắng của một ngày mới bắt đầu len lỏi qua tấm rèm, chiếu lên chiếc giường đong đưa kịch liệt trong phòng, soi rõ lên gương mặt nhợt nhạt của Hà Phương.
Đình Việt thấy mười đầu móng tay cô bấu chặt xuống ga giường, đầu mày cau thật chặt giống như đang cố chịu đựng, đột nhiên anh lại cảm thấy thương xót, không muốn trừng phạt cô nữa.
Động tác anh bắt đầu chậm lại, vén sợi tóc dài xõa ngang qua gương mặt của Hà Phương lên, khẽ hỏi: “Đau à?”.
Cô cứng miệng đáp: “Tiếp tục đi”.
Anh nhìn cô một lúc, lại lui ra, nhưng không hoàn toàn rút khỏi thân thể. Hai người trong trạng thái không mặc quần áo, nơi kết hợp kia vẫn gắn bó chặt chẽ, đột nhiên không làm nữa mà chỉ nhìn như vậy, Hà Phương có chút mất tự nhiên, lòng cũng nhộn nhạo xấu hổ theo.
Nhưng cô không đẩy anh, ngoài mặt vẫn lì lợm nhướng mày đáp trả cái nhìn của anh. Cuối cùng, Đình Việt cũng đành chịu thua, anh đầu hàng, nhẹ nhàng ấn vào rồi hôn lên trán cô: “Hà Phương”.
Cô hừ khẽ một tiếng, quay đi nơi khác. Vài giây sau lại nghe Đình Việt nói: “Anh ta cao chưa đến một mét tám”.
“Gì?”.
“Hàng xóm bên cạnh nhà em”. Đình Việt cử động nhẹ nhàng, rút ra tiến vào đầy chừng mực: “Khoảng một mét bảy sáu là cùng. Cũng không có cơ bụng tám múi như em nói”.
Hà Phương mở to mắt nhìn anh, cuối cùng mới hiểu anh đã đến từ sớm, còn trông thấy Nam Minh đi cùng cô về.
Một người đã vất vả đi mấy trăm cây số xuống tìm cô, lại trông thấy cô theo gã đàn ông khác vào nhà, vậy mà lại không xông đến hỏi, cũng không mắng chửi Hà Phương, bản lĩnh này không phải ai cũng có được.
Sau đó, anh vẫn dẹp bỏ lòng tự tôn của mình để nửa đêm gõ cửa nhà cô, dù cô không ra vẫn kiên trì gõ, dù cô cau có mắng mỏ, anh vẫn chỉ nhẫn nhịn nói mình chỉ cần ngủ ở sofa.
Hà Phương biết rõ, không phải anh xuống đây chỉ vì để làʍ t̠ìиɦ với cô, lần này, thô bạo như vậy, xem ra cô đã chọc anh thật sự giận rồi.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, lại khó khăn hỏi: “Anh xuống từ bao giờ?”
“Tám giờ tối”.
“Ngồi xe cả ngày?”.
“Ngồi xe cả ngày”
“Sau đó đi đâu?”.
Anh cười nhạt: “Đứng ở dưới sân chờ em mấy tiếng, bảo vệ không cho lên”.
Hà Phương nhớ lúc gần 10 giờ có một cơn mưa rào, cô và Nam Minh lái xe thật nhanh vào hầm gửi xe, trời sấm chớp rền vang, mưa trắng xóa, ở dưới mái tôn che máy phát điện có một bóng người đứng trú mưa. Khi ấy cô không để ý, giờ nghe Đình Việt nói mới biết là anh.
Anh đứng đó nhìn cô và Nam Minh, sau đó lại nói với bảo vệ rằng người mình chờ đã về rồi. Bảo vệ thấy anh đứng suốt mấy tiếng, quần áo dính mưa không ít, cũng không muốn làm khó anh thêm nên mới đồng ý để anh lên.
Nhưng thứ anh nhìn thấy tiếp theo là gì chứ?
Tim Hà Phương phút chốc đau nhói, cô biết mình vừa rồi đã quá đáng, lại làm tổn thương anh, bị Đình Việt đối xử như vậy là đáng lắm. Nếu đổi lại là cô, có lẽ cô đã bỏ đi rồi, về sau không bao giờ nhìn đến anh nữa.
Nhưng thật may, anh đã không bỏ đi, anh vẫn lựa chọn ở lại bên cô, cho dù cô luôn miệng nói ‘mình có làm với nhiều người đàn ông khác’. Sự bao dung này khiến Hà Phương không muốn thi gan nữa, lần đầu tiên, cô chủ động bước qua ranh giới đó, ôm lấy lưng anh: “Anh nói đúng”.
Hà Phương thì thầm: “Anh ta không cao đến mét tám, không có cơ bụng tám múi, cũng không đẹp trai như anh”
Đình Việt nhìn cô: “Còn gì nữa?”
“Quan trọng, anh ta không phải là anh”. Cô vuốt ve lưng anh, eo từ từ chuyển động: “Em có được thứ tốt hơn rồi, những người khác không phải là bác sĩ Việt, em không cần”.
“Thật không?”
Cô gật đầu chắc nịch: “Thật”