Lời nói này khiến những nặng nề trong lòng Đình Việt ngay lập tức tan đi, anh cũng thôi thi gan với cô, bước qua ranh giới giữa hai người, từ tim đến thắt lưng đều khẽ động một cái.
Hà Phương dỗ dành rất vụng về, nhưng anh tin. Dù cô là người phụ nữ ngông cuồng, lại thích tùy hứng, quá khứ cũng có rất nhiều thứ hỗn loạn, nhưng anh biết cô sẽ không chọn bừa đàn ông, càng không phóng túng đến mức vắng anh một thời gian đã vội vàng tìm người khác.
Chỉ là người phụ nữ này vừa cứng đầu vừa cứng miệng, xa nhau lâu như vậy cũng chưa từng nói nhớ anh, gặp mặt cũng vẫn tỏ ra lạnh nhạt, còn khăng khăng nói anh không có tư cách quản cô, anh mới giận dữ trừng phạt cô một chút.
Nhưng đến khi cô đau, anh lại cũng đau lòng!
“Hà Phương”.
“Ừ”
“Vừa rồi hơi thô lỗ”. Anh thì thầm nói với cô, thanh âm quyến rũ đến mê người: “Từ giờ anh sẽ nhẹ một chút”.
“Không sao”. Cô ôm lấy cổ anh: “Anh muốn làm gì thì cứ làm đi. Bác sĩ Việt, lần này em sai, em tự nguyện chịu phạt”
Anh khẽ cười, nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên môi cô. Lần này nụ hôn của anh hết mực dịu dàng, đầu lưỡi vương mùi kem đánh răng mát rượi luồn vào miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, trầm luân dây dưa, giống như có tác dụng thôi miên, chẳng mấy chốc đã đốt nóng những sợi dây thần kinh đã lạnh xuống trên thân thể Hà Phương. Cô cũng nhẹ nhàng nhắm mắt, ngoan ngoãn đưa lưỡi cho anh, nhiệt tình đáp trả.
Gió thu thổi qua khe hở bên cửa sổ, khẽ lay động tấm rèm trắng mỏng manh trong phòng, đem một ít gió mát đến bên giường, nhưng lại chẳng làm nguội đi được trái tim nóng bỏng của cả hai, nhất là sau bao nhiêu ngày xa cách.
Đình Việt hôn đến khi cô động tình lại thì lại tiếp tục, thắt lưng anh luật động lên xuống, không quyết liệt thô lỗ, nhưng lại vừa đủ cứng rắn và dồn dập. Anh không như ban nãy, vừa lấy lòng cô lại vừa có phần chiếm hữu, vừa chinh phục lại vừa dỗ dành cô, chiến đấu vô cùng hăng hái.
Hà Phương quặp chặt lấy hông anh, bắt đầu thở dốc. Đình Việt miệt mài kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến khi đường đi bắt đầu trở nên ẩm ướt trơn nhẵn, anh mới dần dần tăng tốc trở lại, từng lần va chạm đều vào đến nơi sâu nhất của cô, lướt qua điểm nhạy cảm, khiến Hà Phương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức muốn thét một tiếng.
Cô nhìn cơ bụng rắn chắc của anh mỗi lần va chạm đều sáp lại cơ thể mình, thị giác lẫn tri giác đều như căng lên, cảm thấy hết thảy mọi đàn ông trên đời dù có tốt đẹp hào nhoáng đến mấy cũng không thể so sánh với bác sĩ Việt của cô, không thể bì được với anh vào cả thời khắc này.
Anh chính là người đàn ông tuyệt vời nhất mà cô từng gặp, không tính đến ngoại hình, cũng không tính đến kỹ thuật trên giường, không tính cả tính cách nhẹ nhàng và nội tâm của anh, chỉ cần tính đến những điều anh đã làm cho cô, cũng đã đủ khiến Hà Phương cảm thấy đ.iên cuồng.
Chưa có ai cho cô cảm giác bình yên như thế, cũng chưa có ai làm Hà Phương say đắm đến vậy. Đến bây giờ cô đã hiểu, thì ra cô đã yêu bác sĩ Việt theo một cách rất riêng như thế.
Trong lúc tốc độ của anh đã gần như đạt đến tối đa, đỉnh núi cao vời vợi kia hai người cũng sắp trèo lên, bên tai Hà Phương nghe loáng thoáng tiếng anh nói: “Hà Phương… nhớ anh không?”.
Cô bám lấy vai anh, thở hổn hển: “Còn anh thì sao?”.
Lúc này rồi mà cô vẫn còn muốn thi gan với anh như vậy, Đình Việt muốn cười mà không cười nổi. Anh bóp chặt eo cô, nâng hông cô lên, để thân thể anh gần như đ.âm xuyên qua thân thể cô: “Nhớ em”. Giọng anh ngắt quãng: “Rất nhớ em”.
Bụng dưới của Hà Phương như bị thủy triều đánh đến, toàn thân co rút, mười đầu ngón chân bấm chặt vào ga giường. Cô thở dồn dập, nói: “Em cũng vậy”.
“Nói lại câu vừa nãy. Anh là gì của em?”.
“Bác sĩ Việt của em”. Cô thét một tiếng: “Thuốc của em”.
Đình Việt hài lòng, thắt lưng vận động không còn theo quy luật, tiếng va chạm càng thêm dày và quyết liệt hơn, rồi đột nhiên ấn một cú dứt khoát vào thân thể cô. Dòng nóng hổi xộc thẳng đến, không một chút ngăn trở.
Trong những tiếng hít thở hỗn loạn, giọng anh trầm khàn: “Thế mới ngoan”.
Vận động kịch liệt suốt mấy tiếng, Hà Phương gần như không còn sức nữa, cô nằm cuộn tròn trong lòng anh ngủ một mạch đến trưa. Lúc tỉnh dậy thì giường bên cạnh đã không còn ai, Hà Phương đi tắm xong, quấn khăn tắm bước ra thì ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.
Đình Việt đang loay hoay trong bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng động mới quay đầu lại, thấy Hà Phương chỉ quấn một chiếc khăn tắm chỉ đủ để che qua mông, thân thể sạch sẽ lại trắng như tuyết, cổ họng anh bất giác trở nên khô nóng.
Anh ngay lập tức nhìn đi nơi khác: “Đợi một lúc, anh nấu sắp xong rồi”
“Anh lấy đồ ăn ở đâu thế?”.
“Mới vừa xuống siêu thị mua về”. Tay anh thoăn thoắt thái rau: “Trong tủ lạnh ngoài nước lọc ra thì chẳng có gì cả. Lâu nay em sống bằng gì thế?”
“Em bận, toàn ăn ở ngoài”. Cô nhìn căn bếp luộm thuộm đã được anh dọn sạch bóng, rảo bước đi lại phía anh, ôm Đình Việt từ phía sau: “Có cơm ngon ở nhà, cảm giác không tệ”.
Cơm ở đây còn có nghĩa là anh. Đình Việt hiểu được ý cô, khẽ cười: “Anh nấu sắp xong rồi, vào phòng mặc quần áo tử tế rồi ra ăn cơm”.
“Mặc thế này thì sao? Không đẹp à?”.
“Bảo em thay thì cứ thay đi”.
Hà Phương nghe ra được sự nhẫn nhịn trong lời nói của anh, hơi buồn cười. Xa nhau đã lâu, cô cảm thấy một lần sáng nay vẫn chưa đủ, tay lại lần mò xuống dưới thắt lưng anh: “Bác sĩ Việt, anh nói thật lòng mình đi”. Cô không chạm đến thì thôi, vừa đυ.ng tới thì ‘vũ khí’ của anh liền run lên, sau đó ngay lập tức trở nên cứng rắn.
Đình Vuột nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng kiềm nén: “Đừng lộn xộn”.
Cô chẳng những đừng lộn xộn, mà còn chui ra phía trước anh, đứng giữa Đình Việt và kệ bếp. Anh đang thái rau, sợ d.a.o động vào người Hà Phương nên vội vàng vứt xuống, vừa định mắng thì cô đã ôm lấy cổ anh, kéo Đình Việt xuống hôn mình.
Sau đó… anh cũng quên mất mình định nói gì rồi. Chỉ nhớ anh không kịp rửa tay đã bế Hà Phương ngồi lên kệ bếp, tiếp theo kéo khăn tắm trên người cô, mặc nồi canh trên bếp đã sôi, mặc ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, hai người vẫn kịch liệt một trận, tới khi dừng lại được thì đã quá trưa rồi.
Hà Phương lười biếng đến mức nằm bẹp trên sofa, ăn qua loa vài miếng rồi lại chui vào phòng đi ngủ, Đình Việt cũng theo cô.
Khi Hà Phương tỉnh dậy lần nữa thì trời cũng đã tối, hôm nay đã bắt đầu có trăng, nhưng ánh điện đô thị làm át đi màu bàng bạc tự nhiên ấy, khiến ánh trăng nơi này không đẹp như trên bản A Tứ.
Có điều, vì có một người đàn ông đang nằm bên cô nên Hà Phương không còn cảm thấy trống trải nữa, ngược lại, lòng cô lúc này lại bình yên đến vô cùng.
Hà Phương khe khẽ xoay người nhìn anh, Đình Việt hình như mệt nên ngủ rất say, khi bị cô chạm vào thì hơi nhíu mày một cái. Hà Phương tưởng anh không phát hiện ra nên lén lút rướn người lên, khẽ hôn lên môi anh rồi vội vàng lùi ra, nhưng giây tiếp theo đã bị Đình Việt tóm được.
Anh hôn cô một nụ hôn ngắn rồi thả ra: “Dậy sớm thế?”.
Hà Phương cười: “Bác sĩ Việt, anh sa đọa ở đây một ngày một đêm rồi, còn không định về nhà à?”.
Đình Việt chậm rãi mở mắt nhìn cô, biết Hà Phương với mẹ mình có khúc mắc, cũng không nhắc đến Trần Nguyệt Hoa, chỉ nói: “Lần này anh về thăm em, quay về nhà làm gì?”.
“Em không có tiền nuôi anh đâu”. Cô cười, khó khăn lắm anh mới có dịp về Hà Nội, dù sao cũng nên về thăm nhà, chẳng thể giữ rịt lấy anh mãi được: “Anh mau về nhà đi”.
“Anh còn chưa tính tiền bán sắc cho em, em mới dùng xong đã vội đá anh đi rồi à?”. Anh nói đùa: “Vắt chanh xong bỏ vỏ, đúng là đồ vô lương tâm”.
Cô phì cười: “Em cũng phối hợp mà. Sáng nay em còn nằm trên, lao động hăng hái nữa. Mỏi hết cả eo đây này”.
“…”
“Rõ ràng lúc đó anh còn kêu…”
Hai chữ phía sau cô chưa kịp nói hết thì Đình Việt đã ngay lập tức bịt miệng cô lại. Làm đã nhiều lần nhưng mỗi lần cô thẳng thừng nói ra, anh vẫn xấu hổ, đành kiếm cớ lảng sang chuyện khác: “Buổi tối muốn ăn gì?”.
“Ăn anh đi”.
“Cái miệng này, toàn nói xằng bậy”.
Hà Phương thấy tai anh đã đỏ lên, cũng không trêu anh nữa, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ra ngoài ăn nhé? Em dẫn anh đến một nhà hàng đồ nướng, ở đó thịt bò mềm lắm”.
Anh gật đầu: “Ừ”. Sau đó kéo tay cô: “Dậy thôi”.
Tắm rửa xong, Đình Việt lái xe chở Hà Phương đến nhà hàng đồ nướng mà cô nói. Quen nhau đằng đẵng gần hai năm, đây là lần đầu tiên cô thấy anh lái xe, thành thật mà nói, Đình Việt khi cầm vô lăng còn quyến rũ hơn cả khi anh ngồi duyệt bệnh án ở trạm xá bản A Tứ gấp trăm lần.
Rất vững vàng, mạnh mẽ, lại mang một vẻ phong độ và phóng khoáng, màu áo đen anh mặc lúc này còn đẹp hơn áo blouse trắng nhiều. Lúc anh mặc blouse trắng, cô có cảm giác cao quý đến mức không muốn vấy bẩn, còn bây giờ, cô lại chỉ muốn đè anh xuống, làm thêm lần nữa.
Hà Phương nghĩ, anh còn thích hợp với chiếc G500 này hơn cả cô, hoặc là người như anh thì có lái gì cũng đẹp.
Đình Việt cảm nhận được ánh mắt cô nên quay sang: “Sao thế?”
Hà Phương thu lại ánh mắt nóng rực, cười khẽ: “Lần này sao tự dưng lại muốn về thăm em? Còn không thông báo trước?”
“A Văn phơi xong ô mai rồi nên anh mang cho em”. Anh đáp: “Định cho em bất ngờ nên mới không nói trước”.
“Ừ, đúng là bất ngờ thật”. Cô nghĩ đến cảnh anh đứng dưới mưa, lại có chút buồn bực trong lòng: “Anh định lúc nào thì đi?”.
Ngón tay Đình Việt siết chặt vô lăng, vốn định đến sáng mai mới nói, để cô có thể thoải mái thêm một chút. Nhưng bây giờ Hà Phương hỏi, thì anh cũng đành nói thật: “Ngày mai”.
Đáp lại, Hà Phương chỉ “ồ” một tiếng. Cô không nghĩ là anh về gấp, mà đi cũng gấp như thế. Hai người mới ở bên nhau hơn một ngày, quấn quít chưa đủ.
Tuy nhiên, công việc của Đình Việt bận rộn, lại là công việc cứu người, không thể ở lại quá lâu được. Cô hiểu nên không nói mấy lời giận dỗi hay níu kéo anh, Hà Phương vẫn tỏ ra vui vẻ như bình thường, khoác tay anh vào nhà hàng đồ nướng kia, gọi ra thật nhiều món ngon, muốn Đình Việt ăn thật no một chút. Ngày mai về trường tiểu học chỉ có rau dưa, mà thời gian này anh vất vả, cũng đã rất gầy rồi.
Đình Việt thấy cô cứ mải gắp cho mình mới nói: “Em cũng ăn đi, để đó anh nướng”.
“Em nướng được mà”. Cô giơ miếng thịt bò đã nướng thơm phức lên, nhìn nhìn: “Anh nhìn xem, ở trên bản A Tứ em nướng ngô quen rồi, giờ nướng thịt bò cũng ngon thế này đây này”.
Sau đó, cô đặt miếng thịt vào bát anh, Đình Việt chẳng còn cách nào, đành phải để cô tự tay nướng thịt cho mình. Thỉnh thoảng, anh lại đút cho cô một miếng, Hà Phương vui vẻ há miệng ăn ngon lành.
Cô hỏi: “Dạo này ở trường tiểu học có gì mới không anh?”.
“Trường mới sắp khánh thành rồi. Đến giữa tháng là lũ nhóc được học lớp mới. Sạch sẽ khang trang, có cả điều hòa nữa”.
“Thế thì tốt quá”. Cô cười: “Mấy đứa nhóc A Pá thì sao? Có đi học nữa không?”.
“Có. A Pá chuẩn bị lên lớp hai rồi. Nghe nói phòng giáo dục huyện chuẩn bị cho biên chế mới về, dạy lớp hai”. Anh lại đút cho cô một miếng thịt, nói: “Sắp tới em có dự định đi đâu không?”.
“Em định sang Hy Lạp, tìm cảm hứng viết thần thoại một chuyến”.
“Chuyển chủ đề sáng tác hả?”
Cô gật đầu: “Vâng, tìm thấy được cảm hứng về tình yêu, viễn tưởng một chút”.
Ánh mắt Đình Việt đột nhiên trở nên ấm áp, trong đó còn thấp thoáng cả một ý cười. Đây là lần đầu tiên Hà Phương nhắc đến một chữ yêu, nhưng không chỉ đơn thuần là cảm hứng viết sách, mà còn là sự thay đổi vô cùng lớn lao trong cô.
Bởi nếu cô không yêu, thì sẽ không có được cảm hứng về thứ tình cảm này như thế!
Anh cười cười: “Đi cẩn thận, nhớ gọi điện thoại cho anh”.
“Em biết rồi. Có thời gian, em sẽ lên thăm anh”.
“Xa lắm, nếu muốn gặp anh thì nói một tiếng, anh sẽ sắp xếp về với em”.
Yêu xa, không thể gặp gỡ thường xuyên là điều mà hai người đều phải chấp nhận. Hà Phương chưa từng yêu cầu anh rời bỏ bản A Tứ nghèo nàn, cô tôn trọng lựa chọn của anh, Đình Việt cũng chưa từng bảo cô hãy thôi phiêu bạt, anh cũng như cô, tôn trọng công việc của cô.
Nhưng cô lại không biết được, bản thân mình sẽ chịu được khoảng cách này bao lâu. Vài năm, hay là cả đời.
Sau cùng, Hà Phương nói: “Em biết rồi. Anh ăn đi”.
Kết thúc bữa cơm, cô lại kéo anh đến bờ hồ uống nước. Lần đầu tiên hai người hẹn hò, cô không chỉ muốn chỉ ăn một bữa BBQ rồi lại về ngủ, mấy năm rồi anh ở lì trên bản A Tứ, có lẽ cũng đã quên cuộc sống xô bồ nơi phồn haa. Hà Phương tranh thủ lôi kéo anh đi uống trà nóng, ăn kem, Đình Việt còn mua cho cô một con gấu bông thật to, nói giường cô trống trải quá, dặn Hà Phương mỗi đêm nhớ anh thì hãy ôm nó.
Cô bĩu môi: “Ai thèm nhớ anh”.
Đình Việt không buồn chấp cô, chỉ cười: “Ừ, không nhớ. Tối nay về nhiệt tình một chút, để lúc về bản A Tứ, mình anh nhớ em là được”.
Hà Phương bị anh trêu thì đỏ mặt, quay đầu nhìn đi nơi khác, Đình Việt cười cười nắm tay cô, hai người yên bình ngồi bên nhau đón gió từ mặt hồ thổi đến, ăn hạt dưa, nói mấy câu chuyện phiếm, đến khi hai mắt ríu lại, anh mới kéo tay cô đi về.
Từ chỗ bọn họ ngồi đến nơi để xe hơi xa, lại cách một quãng đường tối. Hà Phương nắm tay anh đi trên đoạn đường đó, cảm giác như thế giới này chỉ còn anh và cô. Dù nơi này là thủ đô hoa lệ hay bản A Tứ hoang vu nghèo khổ, thì trong lòng cũng đã chẳng vướng bụi trần, cũng chẳng chút đau thương, hai trái tim chằng chịt sẹo đã hoàn toàn được gột rửa sạch.
Hà Phương xúc động nghiêng đầu nhìn anh: “Bác sĩ Việt”.
“Ừ”.
“Hình như em…”.
Hai chữ phía sau chưa kịp nói ra thì bỗng dưng lại nghe tiếng người chạy bình bịch ở sau lưng, cô và anh cứ tưởng đánh nhau gì đó, nhưng vừa quay đầu lại thì đã thấy một vật sáng loáng vung lên, nhắm thẳng về phía Hà Phương.
Cô không kịp phản ứng, giây tiếp theo đã nghe “Phập” một tiếng, Hà Phương không thấy đau, chỉ cảm giác như có thứ gì đó ấm nóng bắn vào mặt mình. Cô kinh hãi mở mắt ra, liền trông thấy Đình Việt đang đứng chắn trước người, bắp tay anh bị con d.a.o kia cắm ngập, m.áu túa ra đầm đìa.
Lâm Hạo cầm chuôi d.a.o, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía cô, gầm to một tiếng: “Con đ.iế.m cái này, tao phải g.iế.t mày”.