Bất Diệt Chiến Thần

Chương 67: Tiểu Bạch phát uy

Chỉ một nén nhang, Lục Phi Dương liền bò lêи đỉиɦ núi, hắn quay đầu lại nhìn xung quanh, thấy mười một điểm đen phía dưới lấy tốc độ rất nhanh nhích tới gần, vì vậy không dám dừng lại chạy tiếp.

Phía trước là một vách núi, hơn nữa phía dưới khắp nơi đều là cự thạch, căn bản không có đường, người bình thường nếu muốn đi xuống trừ khi dùng dây thừng cột lại từ từ leo trèo, nếu không nhất định sẽ ngã chết.

- Uống!

Lục Phi Dương kẻ tài cao gan cũng lớn, trực tiếp chạy nhanh sải bước nhảy xuống, nhắm ngay một cự thạch cứ như vậy rơi xuống dưới. Ở trên tảng đá lăn một vòng giảm đi xung lượng, sau đó lại bay vọt đi, nhảy tới một tảng đá khác.

Cứ như vậy, Lục Phi Dương như linh hầu thành công xuống núi. Phía trước là rừng rậm nhìn không tới cuối cùng, nội tâm của Lục Phi Dương đã sớm mừng thầm. Ở trong rừng cây, nếu muốn truy tung hắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều, từ phía trên căn bản nhìn không thấy tình huống trong rừng rậm, hơn nữa trong rừng không có tuyết đọng, sẽ không lưu lại dấu chân quá rõ ràng.

Hắn như một trận gió xông vào rậm, dã thú bên trong kinh ngạc, rất nhiều con gầm gừ lao về phía hắn.

- Cút!

Lục Phi Dương giận dữ quát, hắn không có thời gian dây dưa với những dã thú cấp thấp này. Đáng tiếc dã thú không có linh trí, căn bản không sợ hắn, Lục Phi Dương cầm Thiên Lân Đao chém về phía một con cự hổ, nện đầu cự hổ thành thịt nát.

- Gào!

Nơi xa càng nhiều dã thú bị kinh động, dã thú ở phụ cận căn bản không lùi, Lục Phi Dương đau đầu. Đành phải cầm Thiên Lân Đao tả xung hữu đột, đánh gϊếŧ từng con dã thú.

- Xích xích…

Đúng lúc này, trong bao bố truyền đến thanh âm quái khiếu, Tiểu Bạch tỉnh lại. Nó kêu một tiếng, nhảy lên bả vai của Lục Phi Dương, trên người có khí tức hung lệ phát tán ra.

Sự tình quỷ dị xảy ra...

Ở dưới khí tức của Tiểu Bạch, dã thú ở phụ cận đều sợ hãi nằm xuống, chân mềm nhũn, thân thể run rẩy.

- Ha ha...

Lục Phi Dương đại hỉ, vội vàng nhìn Tiểu Bạch nói:

- Tiểu Bạch, bảo chúng nó lui ra đi!

- Xích xích...

Tựa hồ Tiểu Bạch nghe hiểu Lục Phi Dương nói... Nó gọi một tiếng, những dã thú kia như được đại xá chạy đi.

- Tiểu Bạch thật lợi hại!

Lục Phi Dương giơ ngón tay cái lên, hai con mắt của Tiểu Bạch thì cười thành nguyệt nha nhi, cái đuôi không ngừng lay động. Lục Phi Dương không có trì hoãn thời gian nói:

- Tiểu Bạch, ngươi trở về trong bao bố đi, ta phải chạy đi, có người đang truy sát ta.

Tiểu Bạch cũng không trở về, có lẽ những ngày qua ngủ quá nhiều, cũng có thể ăn nhiều Huyền khí như vậy, bổ sung đủ dinh dưỡng. Nó hóa thành một bóng trắng bay đi, chớp mắt đã tới một cây đại thụ ngoài mười thước, đứng ở trên cây khô nhìn Lục Phi Dương ngoắt ngoắt cái đuôi.

- Tốc độ thật nhanh!

Lục Phi Dương âm thầm kinh hãi, tốc độ của Tiểu Bạch tựa hồ lại nhanh hơn vài phần? Ăn nhiều Huyền khí như vậy, hình thể không có biến hóa, tốc độ lại nhanh hơn.

Lục Phi Dương nhanh chóng chạy đi, Tiểu Bạch đợi Lục Phi Dương đuổi theo lại bay vọt một cái, tốc độ nhanh đến dọa người.

- Rẽ phải, đừng đi thẳng!

Lục Phi Dương chạy chốc lát lại quẹo phải, Tiểu Bạch ung dung đuổi theo, bất luận Lục Phi Dương đi nhanh như thế nào, nó cũng có thể ung dung đuổi theo. Hơn nữa thỉnh thoảng còn vây quanh Lục Phi Dương xoay tròn, tựa hồ đang vui đùa với hắn.

Lục Phi Dương không có thời gian chơi với Tiểu Bạch, chỉ chuyên tâm đi đường, dọc theo đường đi thường xuyên gặp phải dã thú, hơn nữa còn gặp hai con Huyền thú nhất phẩm, nhưng có Tiểu Bạch đều không thành vấn đề. Hai con Huyền thú nhất phẩm kia thấy Tiểu Bạch thì sợ tới mức bò lổm ngổm, bị Tiểu Bạch gọi hai tiếng dọa chạy...

- Tiểu Bạch rốt cuộc là Huyền thú cấp bậc gì?

Lục Phi Dương âm thầm kinh hãi, cảm giác Tiểu Bạch tựa như vương giả trong núi, khí tức trên người nó cũng không quá khủng bố, nhưng Huyền thú dã thú gặp phải nó đều sợ tới mức mềm chân.

- Sau này mang theo Tiểu Bạch đi săn gϊếŧ Huyền thú, sẽ ung dung cỡ nào?

Lục Phi Dương âm thầm phấn chấn, sau đó nghĩ đến mình phải đi Hồng Nham Sơn, nếu như trong Hồng Nham Sơn đều là Huyền thú nhất phẩm, Tiểu Bạch lại có thể ung dung áp chế, vậy hắn lấy trộm trứng Hồng Lân Ưng không phải như lấy đồ trong túi? Nghĩ tới đây Lục Phi Dương hưng phấn không thôi, thiếu chút nữa cười lên.

Trong rừng rậm dã thú bốn chạy, người phía sau muốn đuổi theo hắn khó khăn rất nhiều. Lục Phi Dương chạy hai canh giờ, lại không nhìn thấy bất luận kẻ nào đuổi theo.

Tiểu Bạch chơi mệt mỏi liền chui vào trong bao bố. Trong bao bố có mấy thanh Huyền khí, đó là Lục Phi Dương chuẩn bị cho nó, Tiểu Bạch gặm ăn xong, liền nằm ngủ ngon lành.

Lại chạy hơn một canh giờ, Lục Phi Dương đi ra khỏi rừng rậm, phía trước là hoang dã, mênh mông vô bờ, tầm mắt cực kỳ rộng rãi.

Lục Phi Dương hơi nhức đầu, loại hoang dã này căn bản không có địa phương che dấu, trên hoang dã còn có tuyết đọng, rất dễ bị tìm được tung tích đuổi theo.

Vấn đề là hắn muốn đi Hàn Vân Sơn, chỉ có thể tiến về phía bắc, hoang dã này mênh mông vô bờ, hắn từ bất cứ phương hướng nào đi, người khác cũng có thể tìm được tung tích đuổi theo.

- Đi thôi!

Gặm mấy miếng thịt khô, uống một ít nước sạch, Lục Phi Dương ra sức chạy như điên. Trong mười một người kia rõ ràng có cao thủ truy tung, nếu không cũng không thể đuổi theo nhanh như vậy. Nếu không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất đi tới Hàn Vân Sơn.

Đám người Địch Hỏa ở trong rừng rậm đi đường vòng rất xa, còn phải tránh né Huyền thú, khẳng định sẽ chậm trễ không ít thời gian. Lục Phi Dương chạy một buổi trưa, ở lúc trời tối cũng không phát hiện truy binh.

Hắn còn đang ở trên hoang dã, sắc trời dần dần u ám, nội tâm có chút lo lắng, bởi vì dọc theo đường đi không có tìm được địa phương qua đêm. Qua đêm ở trên hoang dã băng thiên tuyết địa, không nói bị dã thú cắn chết, nửa đêm tuyết rơi cũng có thể bị đông thành tượng đá.

Lại chạy nửa canh giờ, sắc trời đã hoàn toàn đen lại, Lục Phi Dương rốt cuộc tìm được địa phương qua đêm.

Phía trước xuất hiện một ngọn sơn mạch nhỏ, vô số sơn lĩnh liên miên, nhìn không thấy cuối cùng. Trong những sơn lĩnh kia nhất định có sơn động, cho dù không có, đào một cái cũng giản đơn.