Bất Diệt Chiến Thần

Chương 68: Cừu nhân gặp mặt

Bất quá Lục Phi Dương còn chưa đi vào sơn mạch, đã cảm giác được khí tức của Huyền thú, hơn nữa số lượng không ít. Tối nay cảnh đêm rất tối, Lục Phi Dương mơ hồ thấy được mặt đất của sơn lĩnh phía trước di động, chờ hắn thấy rõ ràng, nhất thời hít một hơi lãnh khí.

Phía trước có vô số đại xà màu đen gào thét, mỗi một con đều to như cổ tay, răng nanh phản xạ u quang, rõ ràng là có kịch độc. Quan trọng nhất là số lượng, tùy tiện đảo qua ít nhất cũng có mấy trăm con.

Không vào núi thì không có địa phương qua đêm, vào núi thì nhất định phải mở một con đường máu, chém gϊếŧ hết những rắn độc kia, nửa đêm ngủ say còn có thể bị rắn độc tấn công không...

- Đúng rồi, sao ta lại quên Tiểu Bạch chứ!

Lục Phi Dương vỗ đầu, những độc xà này chỉ là Huyền thú nhất phẩm, Tiểu Bạch có thể ung dung trấn áp nha. Hắn vội vàng kéo bao bố nói:

- Tiểu Bạch mau tỉnh lại, đi ra làm việc.

- Hưu...

Một bóng dáng màu trắng bắn ra, Tiểu Bạch nhảy lên bả vai của Lục Phi Dương, mắt nhỏ đảo qua, mấy trăm con rắn độc sợ tới mức co quắp thành một đoàn, không dám tiến thêm một bước.

Lục Phi Dương giơ ngón cái lên, vừa định bảo Tiểu Bạch đuổi bầy rắn đi xa, đột nhiên nội tâm của hắn khẽ động, nếu Tiểu Bạch có thể trấn áp xua tan Huyền thú cấp thấp, vậy nó có thể khống chế những Huyền thú cấp thấp kia không?

Hắn nhìn Tiểu Bạch hỏi:

- Tiểu Bạch, ngươi có thể khống chế bọn Hắc Xà này không? Để chúng nó trấn thủ ở phụ cận được không?

Người Triệu gia có thể sẽ cả đêm truy sát đến, vạn nhất lúc mình ngủ say bị người đánh lén, như vậy chết như thế nào cũng không biết, nếu có một đám rắn độc trấn thủ, thì hắn có thể vô tư rồi.

Con ngươi của Tiểu Bạch đảo một vòng, rất thông linh gật đầu, lớn tiếng kêu mấy tiếng. Những đại xà kia thối lui qua hai bên, nhường ra một con đường, nhưng không có bỏ chạy

- Xích xích...

Tiểu Bạch ngẩng đầu lên thật cao, tựa như một hài tử làm chuyện tốt đang chờ khen ngợi, Lục Phi Dương vui vẻ, xem ra Tiểu Bạch thật có thể khống chế Huyền thú nhất phẩm, linh trí của nó cũng rất nghịch thiên.

Hắn từng bước đi về phía bầy rắn, Những rắn độc kia không dám cử động, chờ Lục Phi Dương tiến vào, không ngờ lại tự động lấp đường, hơn nữa thủ tại chỗ, một bước cũng không dám rời đi.

Lục Phi Dương từ từ đi tới, đi một khoảng cách, xác định rắn độc không có rời khỏi thì càng thêm hưng phấn.

Hắn ôm Tiểu Bạch xuống, vui mừng sờ soạng đầu nó, cảm khái nói:

- Tiểu Bạch, ngươi thật lợi hại, sau này có cơ hội, ta nhất định tìm cho ngươi đồ ăn ngon nhất thế giới này.

- Xích... xích...

Tiểu Bạch vừa nghe, hai con mắt liền sáng ngời, vươn đầu lưỡi liếʍ lòng bàn tay của Lục Phi Dương, khuôn mặt nịnh hót. Bộ dáng kia căn bản không giống như Huyền thú cường đại, mà là một con cún nhỏ...

- Khúc khích!

Phía trước lại xuất hiện từng bầy đại xà, đường núi này tựa hồ là sào huyệt của Hắc Xà, khắp nơi đều là Hắc Xà. Cũng may có Tiểu Bạch, nếu không Lục Phi Dương một người xông tới mà nói... Tuyệt đối là một phen khổ chiến, nói không chừng sẽ trúng độc mà chết.

Đi về phía trước ba bốn dặm, gặp phải rắn độc đã vượt qua mấy ngàn con, Lục Phi Dương không dám đi về phía trước nữa. Vạn nhất sâu trong sơn mạch có Xà Vương, Tiểu Bạch không cách nào trấn áp thì làm sao bây giờ?

Ở phụ cận tìm một vòng, Lục Phi Dương tìm được mấy cái sơn động, nhưng bên trong đều là rắn độc, có mùi hôi gay mũi.

Lục Phi Dương không có biện pháp, chỉ có thể dùng Thiên Lân Đao đào một cái hang nhỏ, bảo Tiểu Bạch khống chế một đám Hắc Xà trấn thủ ở trong phương viên trăm trượng. Mình thì quan sát một phen, sau khi xác định an toàn mới đi nằm ngủ.

...

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lục Phi Dương bị tiếng huyên náo làm thức tỉnh, mơ hồ hắn còn nghe được tiếng võ giả gầm lên giận dữ.

Đôi mắt của hắn nhanh chóng khôi phục thanh minh, cẩn thận lắng nghe, suy đoán là truy binh đuổi tới, rất có thể đang khai chiến với bầy rắn.

- Tới tốt!

Ánh mắt Lục Phi Dương lộ ra lãnh ý, lúc này trong lòng hắn không có tâm tư chạy trốn, ngược lại dâng lên sát ý nồng đậm.

Chung quanh có mấy ngàn con rắn độc, Tiểu Bạch lại có thể khống chế, cho dù trong mười một người kia có Thần Hải cảnh, Lục Phi Dương cũng không sợ.

- Tiểu Bạch, địch nhân của ta đuổi theo tới, ngươi giúp ta khống chế rắn độc đi tấn công bọn họ!

Hắn dặn dò Tiểu Bạch mấy câu, Tiểu Bạch rốt cục thanh tỉnh, thấy sắc mặt của Lục Phi Dương nặng nề, nó liền gật đầu. Lục Phi Dương yên tâm lại, thu hồi đồ vật, lặng lẽ tiềm hành về phía chiến trường.

Lúc này là thời điểm trước khi bình minh đến, sắc trời cực kỳ u ám, khắp nơi đen nhánh, đen đến làm cho người cảm thấy tim đập nhanh.

Lục Phi Dương phóng ra huyền lực, nhờ vào tia sáng yếu ớt lệnh Tiểu Bạch khống chế Hắc Xà đi theo, hắn ở phụ cận đi một vòng lớn, Tiểu Bạch đã khống chế mấy trăm con rắn độc đi theo.

- Đi!

Mang theo mấy trăm con rắn độc, lực lượng của Lục Phi Dương tăng nhiều, hắn lặng lẽ nhích tới gần chiến trường. Chỉ đi tầm nửa nén hương, xa xa thấy được một nhóm người đang giao chiến với rắn độc màu đen.

- Ầm ầm ầm!

Trong tay đám người kia tỏa ra tia sáng huyền khí lấp lánh, đao kiếm vũ động, xung quanh có rất nhiều đại xà lao tới, vây công đám người kia.

- Đi!

Lục Phi Dương chậm rãi nhích tới gần, lại tiềm hành nửa dặm, hắn núp ở trong một khe núi quan sát, mượn tia sáng của huyền lực phản xạ, Lục Phi Dương rốt cục thấy rõ ràng người tới.

- Địch Hỏa!

Mắt hắn phun lửa, tuyệt đối không nghĩ tới trong người truy sát lại có Địch Hỏa, cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, huống chi Địch Hỏa là vì đuổi gϊếŧ hắn mà đến.

- Mười một người, tất cả đều là Huyền Vũ cảnh hậu kỳ và đỉnh phong, lại đều là người Triệu gia! Tốt, rất tốt!

Lục Phi Dương yên tâm, bất quá hắn không có mạo muội xuất động, cẩn thận quan sát một phen, xác định không có cường giả ẩn nấp, hắn nhìn Tiểu Bạch nói:

- Bảo bầy rắn vây đám người kia lại, vây vài vòng, một cái cũng không cho chạy.

Trong mắt Tiểu Bạch hiện lên vẻ hung lệ, có chút hưng phấn kêu lên, rắn độc giống như quân đội được huấn luyện, vượt qua Lục Phi Dương và Tiểu Bạch lao tới trước.

- Đi!