Bất Diệt Chiến Thần

Chương 66: Phát hiện mục tiêu

Thám báo của đại gia tộc cường đại như thế, đêm qua hắn cũng không phát hiện có người theo dõi, hắn không thể không cẩn thận, cố ý bố trí nghi trận, hy vọng có thể có chút hiệu quả.

Đuổi sài lang chạy về một hướng khác, hắn thì chạy như điên, leo núi vượt đèo, rất nhanh biến mất ở trong dãy núi mênh mông.

...

Lục Phi Dương đoán không sai.

Chỉ hơn một canh giờ, một đội kỵ binh từ phía tây phi nhanh đến, một đường theo ký hiệu mà thám báo của Triệu gia lưu lại, truy tung đến nơi Lục Phi Dương và thám báo giao chiến.

Triệu Duệ cưỡi một con sư tử, mặc chiến giáp màu xanh, tay cầm trường cung, lưng đeo một thanh bảo kiếm màu bạc, uy phong lẫm lẫm không ai bì nổi.

Địch Hỏa ở bên cạnh hắn, còn có một nam tử trung niên, trên mặt có vết đao chém, khí tức hùng hậu, ánh mắt như độc xà âm lãnh, rõ ràng là võ giả Thần Hải cảnh.

- Có vết máu!

Đi theo có hơn mười người, một người ở thật xa liền kinh hô. Cả đội ngừng lại, hai võ giả Triệu gia xuống ngựa điều tra, rất nhanh thì trở về hồi báo:

- Duệ thiếu, người của chúng ta có khả năng đã bị thủ tiêu.

- Thi thể đâu? Đi tìm đi!

Triệu Duệ giận tím mặt, vung tay lên, hơn mười người xuống ngựa tìm kiếm xung quanh, chỉ chốc lát đã tìm được thi thể của hai thám báo.

- Duệ thiếu, bọn họ bị gϊếŧ chết, một người tất cả xương sườn bị rạn nứt.

Võ giả Triệu gia báo cáo, Địch Hỏa chắp tay nói:

- Duệ thiếu, hẳn là bị Lục Phi Dương gϊếŧ, người này trời sinh thần lực, chỉ là nhục thân thì có được vạn cân, hơn nữa hắn không biết huyền kỹ, chỉ thích chém phách.

- Lục Phi Dương!

Trên người Triệu Duệ tỏa ra sát khí cuồn cuộn, hai người này là truy tung Lục Phi Dương đến. Ở Vũ Lăng Quận trừ Liễu gia, gia tộc khác ai dám gϊếŧ người Triệu gia.

Hắn lập tức kết luận đây là bị Lục Phi Dương gϊếŧ, nghiến răng nghiến lợi gầm lên:

- Phân tán đuổi theo, tìm kiếm manh mối, một khi phát hiện mục tiêu, lập tức phát tín hiệu.

- Tuân lệnh!

Mười mấy người trừ nam tử trung niên không đi, những người còn lại hai người một tổ, phân tán ra tìm tòi, Triệu Duệ mang theo nam tử trung niên một đường đi về phía trước chờ đợi tin tức.

Một lúc lâu sau, mọi người vây tụ lại, một người xách con sài lang mà lúc trước Lục Phi Dương đuổi đi kia về, cũng có người phát hiện đường đi phía trước không có dấu chân, còn có người phát hiện phương hướng chạy trốn chân chính của Lục Phi Dương, dù sao trên đường còn có tuyết đọng, có thể phát hiện dấu chân.

Mọi người suy tính, rất nhanh xác định lộ tuyến chạy trốn của Lục Phi Dương, nam tử mặt sẹo mở miệng nói:

- Tiểu tử kia rất thông minh, hắn hẳn là chạy về phía Hàn Vân Sơn, đi tìm người Liễu gia tránh né truy sát.

- Ba thúc nói không sai!

Triệu Duệ có thể trở thành đệ nhất thiên tài của Triệu gia, địa vị vượt xa các thiếu gia còn lại, không chỉ thiên phú biếи ŧɦái, hơn nữa còn rất thông minh, hắn nhận thức gật đầu nói:

- Đã như vậy, chúng ta liền chia ra truy sát. Địch Hỏa, ngươi mang theo mười người men theo dấu chân Lục Phi Dương truy sát tới, ta và Ba thúc đi Hàn Vân Sơn ôm cây đợi thỏ.

Lục Phi Dương chạy trốn ở trong núi lớn, nơi đó cơ hồ không có đường, Triệu Duệ được nuông chiều từ bé, sao có thể bỏ qua tọa kỵ đi leo núi lội nước? Nam tử mặt sẹo là hộ vệ của hắn, cũng không có khả năng rời đi.

Chuyện này bởi vì Địch Hỏa mà lên, Địch Hỏa tự nhiên nghĩa bất dung từ, vỗ ngực bảo đảm toàn lực ứng phó. Hắn lưu ngựa lại, mang theo mười người đi truy sát.

- Ba thúc, đi thôi, chúng ta đi tới trước chờ.

Triệu Duệ nhìn nam tử mặt sẹo gật đầu, mang theo mấy người còn lại mau chóng rời đi.

- Nhanh, nhanh, các huynh đệ nhanh đi, chém chết Lục Phi Dương, ta mời mọi người đi kỹ viện lớn nhất chơi ba ngày.

Trong núi, Địch Hỏa không ngừng thúc giục, lần trước sự tình ở Hàn Vân Cốc là Địch Bá chủ đạo, lại không thể thành công hại chết Lục Phi Dương, ngược lại khiến Triệu gia bị mấy đại gia tộc khiển trách.

Địch Bá vì vậy bị tộc trường Triệu gia mắng té tát, khiến hắn rất căm tức, lần trước trở lại từng dặn dò Địch Hỏa.

Nếu như lần này Địch Hỏa có thể chém gϊếŧ Lục Phi Dương, không chỉ có thể báo thù rửa hận, còn có thể để Triệu gia đánh giá cao cha con bọn họ, cho nên Địch Hỏa cực kỳ ra sức.

Hắn vừa hứa hẹn, mười người còn lại đều hưng phấn, bình thường bọn họ sao có thể đi kỹ viện tốt nhất chơi đùa? Địch Hỏa sắp đột phá Thần Hải cảnh, cộng thêm Địch Bá là trưởng lão Ngoại đường, sau này ở Triệu gia khẳng định xen lẫn phong sinh thủy khởi, mọi người cũng vui vẻ hỗ trợ.

Lập tức, một nhóm người điên cuồng bôn tẩu, đuổi theo dấu chân Lục Phi Dương để lại. Lần này Triệu Duệ mang ra đều là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, tốc độ nhanh như gió, vượt núi băng đèo không nói chơi.

- Bên kia có người!

Bôn tẩu một lúc lâu, một võ giả đột nhiên chỉ vào sơn mạch ở nơi xa nói. Mọi người nhìn lại, quả nhiên thấy một điểm đen nho nhỏ đang leo trèo.

- Rừng núi hoang vắng sẽ không có những người khác, khẳng định là Lục Phi Dương rồi!

Địch Hỏa nhất thời hưng phấn, mặc dù sơn lĩnh kia cách rất xa, đường núi khó đi, chờ bọn hắn tới bên kia ít nhất cũng phải hơn nửa canh giờ, nhưng nếu phát hiện Lục Phi Dương, bọn họ nhiều người như vậy, Lục Phi Dương còn có thể chạy trốn được sao?

- Đuổi theo, mau đuổi theo!

Địch Hỏa như đánh máu gà, oa oa kêu to, mười người còn lại cũng rất hưng phấn, một đường chạy như điên, tất cả mọi người tựa như bầy sói thấy được con mồi, trong mắt đều là hưng phấn và sát ý.

- Tới thật nhanh!

Lục Phi Dương như có cảm ứng, quay đầu lại nhìn, thấy được mười một điểm đen nhỏ bôn tẩu ở trong sơn mạch, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

Những người này nhảy cao như thế, rõ ràng là đều vận dụng huyền lực, căn bản không sợ tiêu hao. Mà hắn lại vẫn không dùng tới huyền lực, chỉ dựa vào lực lượng nhục thân leo trèo, tốc độ chậm hơn đối phương một ít, tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị đuổi kịp.

- Uống!

Lục Phi Dương sợ đám người Triệu Duệ đuổi kịp, không còn dám bảo tồn thực lực nữa, vận chuyển huyền lực lên đùi. Hai chân hắn đạp một cái, cả người nhảy lên cao hơn mười thước, như một con viên hầu bén nhạy bắt lấy một tảng đá lớn, thân thể đu ở trên cự thạch, lần nữa nhảy lại là hơn mười thước...