Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Tôi

Chương 20

Ở bất kỳ một giai đoạn nào thì những học sinh có thành tích tốt luôn được chú ý, nhất là khi học cấp ba.

Ngoại trừ những người không học mà vẫn được điểm cao ra thì Kỳ Hàn là người đầu tiên Giang Nhan gặp.

Vốn dĩ số lượng thiên tài chỉ đếm trên đầu ngón tay, những người thông minh luôn khiến người ta khao khát nghiên cứu.

Cho dù anh có liên quan gì đến việc điều tra của mình hay không cũng không có quan hệ.

“Vậy em cảm thấy cái nào tương đối khó?”

Hàng Án không lảng tránh ánh mắt của cô, cũng không suy nghĩ quá lâu, chỉ lắc đầu.

“Em cho rằng trên đời này không có chuyện gì khó sao?”

“Ý của em không phải như vậy.” Giọng nói của Hàng Án rất dịu dàng, “Mọi việc đều phải hoàn thành từng bước một, quan trọng nhất là quá trình và tâm lý.”

Linh Dũng giơ ngón tay cái lên: “Thế giới của những con người học giỏi khác hẳn với thế giới của mình. Cô Giang, sao gần đây cô chú ý đến Kỳ Hàn thế? Có phải cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai không?”

Biểu cảm của Hàng Án đột nhiên không được tự nhiên: “Đừng nói mấy lời linh tinh với cô Giang.”

“Tớ đang nói sự thật mà, chuyện cậu đẹp trai rõ như ban ngày. Cô Giang, có rất nhiều con gái theo đuổi Hàng Án. Nhưng cô có thể đối xử bình đẳng một chút được hay không? Các giáo viên thực tập xinh đẹp chỉ quan tâm học sinh giỏi, bảo chúng em phải sống như thế nào, chúng em cũng cần phải tiến bộ chứ.”

Giang Nhanh có lý do hoài nghi cái mồm của Linh Dũng có thể nói chuyện cả ngày.

Ngày hôm qua đâu thấy cậu nhóc này nhiệt tình với mình như vậy.

Học sinh ngày nay...ai cũng nói nhiều như vậy sao?

Nhưng có một học sinh nói nhiều cũng tốt, có thể giúp cô tăng thêm hiểu biết về các học sinh trong lớp.

“Em thích nói chuyện với tất cả giáo viên thực tập?”

“Không phải.” Linh Dũng rất thành thật, “Chủ yếu là hiện tại chúng em thích những người phụ nữ giàu có và xinh đẹp, bây giờ đang cảm thấy hứng thú với cô.”

Giang Nhan: “…”

“Cô Giang.” Một giọng nói cắt ngang, Giang Nhan ngẩng đầu, là một cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, cầm hai tờ giấy trong tay, mỉm cười đưa cho cô , “Em là lớp phó học tập của lớp 11A5, tên Lý Giai Giai, đây là danh sách lớp và sơ đồ chỗ ngồi của lớp chúng ta, có cả điểm thi cuối học kỳ 1, cô xem đi ạ. Sau này cô cần biết thêm điều gì thì cứ nói với em.”

Giang Nhan cầm lấy: “Cảm ơn em.”

Cô cúi đầu liếc mắt nhìn, học kỳ 1 Lý Giai Giai xếp hạng hai trong lớp, hạng tư toàn trường.

“Điểm số của em rất tốt.”

Lý Giai Giai xấu hổ cười: “Còn phải tiếp tục cố gắng ạ.”

“Điểm số của em luôn tốt như vậy sao?”

“Có thể giữ nguyên thứ hạng.”

“Tiếp tục cố gắng nhé.”

Nhìn theo Lý Giai Giai trở về chỗ ngồi, Giang Nhan nhìn lướt xuống dưới, điểm cuối học kỳ 1 của Triệu Cần kém Lý Giai Giai ba điểm, người ở giữa đều là học sinh nam.

Giang Nhan ngước mắt lên nhìn Lý Giai Giai lần nữa.

Lạ thật, theo thông tin cô có được trước đó, học sinh xảy ra chuyện là học sinh giỏi, điều kiện gia đình tốt, hoặc có cả hai yếu tố trên, từ cách ăn mặc của Lý Giai Giai, điều kiện gia đình chắc chắn không kém, so với Triệu Cần, cô bé này càng dễ trở thành mục tiêu mới hơn.

Ngoài hai điều trên, chắc chắn có thêm điều kiện khác.

Cũng có thể là chiêu dương đông kích tây để đánh lừa mọi người.

Giang Nhan giả vờ vô tình hỏi: “Triệu Cần là tên con gái phải không? Mấy bạn nữ trong lớp em điểm khá cao đấy chứ.”

Linh Dũng: “Cậu ấy với lớp phó học tập có thành tích tốt nhất trong các bạn nữ, nhưng mỗi lần thi, lớp phó học tập luôn đứng trước.”

Dừng một lúc, cậu nói thêm, “Nhà của lớp phó học tập có tiền hơn nhà Triệu Cần.”

Giang Nhan phát hiện, Linh Dũng là người rất thích thảo luận về tiền bạc, có lẽ ngày hôm qua không phải nhắc nhở cô đỗ xe sai chỗ mà là tìm cớ nhìn xe của cô.

“Còn nhỏ tuổi đừng nói đến chuyện tiền bạc, học tập mới là điều quan trọng nhất.”

“Không thể nào? Phụ nữ giàu có thích học sinh giỏi á?” Linh Dũng ủ rũ nói, “Chẳng lẽ sau này em không còn cơ hội sao?”

Giang Nhan lười nói chuyện với cậu, phía dưới chỗ ngồi đều viết tên từng người, cô so sánh một lúc, hỏi Hàng Án: “Hàng Án, cô ngồi bên cạnh em được không? Chỗ này gần cửa quá.”

Hàng Án: “Có cần em chuyển chỗ không ạ?”

“Không cần, cô chỉ cần một cái ghế thôi.”

Giang Nhan chuyển ghế đến bên cạnh anh, Linh Dũng ở bên cạnh nói một cách chắc chắn: “Quả nhiên phụ nữ giàu có thích học sinh giỏi.”

Hàng Án giải thích: “Cậu đừng để ý cô Giang nữa, lần trước các giáo viên thực tập đến đây đều ngồi cùng chúng ta, trong tiềm thức, chúng ta cứ coi các thầy cô là bạn bè cùng tuổi là được.”

“Như vậy khá tốt. Có người nói chuyện với tớ, tớ sẽ càng thoải mái hơn.”

Hết thời gian ra chơi mười phút, tiếng chuông vào học vang lên, mọi người trở về chỗ ngồi của mình.

Hàng Án không nói gì nữa, xoay người đối mặt với tấm bảng đen, cầm bút, xem đề ở trên bàn.

Ánh mắt của Giang Nhan dừng trên ngón tay của cậu, mảnh khảnh, thon dài.

Một trong những đặc điểm của người đàn ông kia đó là những ngón tay thon dài hơn so với người bình thường.

Thông minh, cao, ngón tay dài.

Là cùng một người sao?