Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Tôi

Chương 21

Giang Nhan luôn tin tưởng trực giác của mình, mặc dù nhìn Hàng Án có vẻ hiền lành và vô hại, thậm chí có thể gọi là ánh mặt trời trong sáng, nhưng trên người anh vẫn có những đặc điểm khiến cô bất giác nhớ tới người đàn ông tối hôm đó.

Liệu một cậu học sinh cấp ba có thể phá hư một đống camera, đột nhập vào nhà người khác, tấn công tìиɧ ɖu͙© mà không để lại một dấu vết nào không?

Đương nhiên có thể.

Giống như những gì Thiện Âu nói khi gọi điện thoại cho cô, học sinh cấp ba ngày nay không trong sáng như vậy, thậm chí còn có một số học sinh trưởng thành hơn cả người lớn.

Đừng bao giờ nghĩ trẻ con không phạm tội, khi chúng phạm tội sẽ khiến mọi người cảm thấy giận sôi máu.

Hàng Án quá thông minh, điểm gần như tuyệt đối, ngón tay dài, người cao gầy, ngoại hình phù hợp với đặc điểm.

Giang Nhan quan sát tất cả mọi người, nhưng quan sát Hàng Án là chi tiết nhất.

Sau khi kết thúc tiết ngữ văn là thời gian thể dục giữa giờ, có 20 phút nghỉ giải lao.

Có rất nhiều học sinh tò mò về giáo viên thực tập Giang Nhan, chúng vẫn luôn lén nhìn cô.

Vẻ mặt của Giang Nhan tự nhiên, nói với Hàng Án: “Ngón tay của em rất đẹp.”

Hàng Án kinh ngạc nhìn cô: “Đẹp ạ?”

“Rất dài, khớp xương rõ ràng, người cũng cao.”

“Chị à, hiện tại chúng em rất được chú ý trọng dinh dưỡng nên mới cao như vậy.” Giống như lần đầu tiên nhìn ngón tay của mình, tỏ vẻ kinh ngạc, “Hoá ra ngón tay của em dài đến vậy sao? Trong lớp có rất nhiều bạn có ngón tay dài hơn ngón tay của em.”

Anh chỉ vào chàng trai ngồi bên cạnh.

Chàng trai kia quay đầu, ngơ ngác nhìn qua.

“Sao thế?”

“Nhìn ngón tay của cậu?”

“Nhìn ngón tay làm gì?” Chàng trai cảm thấy kỳ lạ, giơ bàn tay lên, “Hàng Án, cậu sẽ không giống mấy bạn nữ trong lớp tin vào đường chỉ tay đúng không? Học giỏi như cậu còn xem chỉ tay?”

“Học sinh giỏi biết xem chỉ tay?” Một cậu học sinh khác vốn đang nằm trên bàn bỗng nhiên ngồi dậy, “Xem giúp tớ, xem giúp tớ với, giúp tớ xem có thể thi đỗ trường đại học 985 không? Hoặc có cơ hội kết hôn với nữ thần của mình không.”

Giang Nhan liếc mắt nhìn tay của hai cậu học sinh kia, ngón tay của họ dài đến kinh ngạc, tuy rằng không đẹp bằng tay của Hàng Án, nhưng cũng rất thon gọn, chiều cao ngang ngửa với Hàng Án.

Cậu học sinh đang ngủ trước đó giờ đã ngồi thẳng, so ra còn cao hơn Hàng Án.

Không chỉ cậu học sinh đó mà các học sinh trong thời gian nghỉ giải lao này đều tương đối cao, hơn một nửa trong số đó cao 1m80.

Giang Nhan: “…”

Học sinh bây giờ được cung cấp đủ dinh dưỡng đến vậy sao?

“Cậu biết xem chỉ tay à? Xem giúp tớ với.” Cậu học sinh kia còn không biết chuyện gì xảy ra, tiến lại gần.

Hàng Án lắc đầu: “Không biết.”

“Vừa rồi ai nói xem chỉ tay?”

“Cậu ngủ đến đần người à?” Cậu học sinh đầu tiên bày vẻ mặt ghét bỏ đẩy cậu học sinh kia.

“Ồ.”

Nhận ra tai mình nghe nhầm, lại nằm gục xuống bàn.

Dường như Hàng Án không thích nói chuyện lắm, anh bật đồng hô điện tử trên tay xem video.

Giang Nhan liếc nhìn phòng học, mặc dù lớp 5 này lớp trọng điểm nhưng vẫn có không ít học sinh lén chơi điện thoại.

Linh Dũng sử dụng iPad, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, cũng đang xem youtube để giải trí.

Giang Nhan nhìn nội dung video hai người đang xem, Linh Dũng đang xem một trận bóng đá, sở thích của đại đa số con trai, rất bình thường, mà Hàng Án lại đang xem một bộ phim tình yêu vườn trường.

Học sinh giỏi không xem video học tập mà xem phim về tình yêu?

Giang Nhan cảm thấy có chút thú vị, hỏi anh: “Xem gì vậy?”

“Phim truyền hình.”

Giang Nhan thò đầu qua: “Em không xem mấy video học tập mà xem phim?”

“Thú vị.”

“Thú vị chỗ nào?” Giang Nhan nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ của anh, nhắc nhở, “Xem như vậy sẽ nhức mắt, ảnh hưởng thị lực.”

“Tình tiết rất thái quá, nhưng vẫn có rất nhiều người xem, không phải rất thú vị sao?” Hàng Án cười.

Nói như vậy nhưng xem khá cuốn.

Giang Nhan: “Yêu ai chưa?”

Linh Dũng quay đầu sang: “Cô Giang, trường có quy định giáo viên thực tập và học sinh phải giữ khoảng cách, không được yêu nhau, nếu không sẽ bị xử phạt. Hàng Án vẫn chưa tốt nghiệp mà.”

Giang Nhan: “…”

“Linh Dũng, cậu đừng nói vớ vẩn.” Hai má Hàng Án nhiễm một tầng đỏ mỏng, “Chị à, nhiệm vụ quan trọng nhất năm cấp ba là học tập, chứ không phải yêu.”

“Vậy em có thích ngươi nào không?”

Mặt Hàng Án càng đỏ hơn.

Giang Nhan thay đổi chủ đề, “Không đùa em đâu, em xem bộ phim 《 sự im lặng của bầy cừu 》 chưa?”

Hàng Án quay đầu, nhìn cô đầy nghi ngờ: “Là một bộ phim tình yêu lãng mạn ạ?”

“Xem là vậy đi, nam chính là một người con yêu quái, rất thông minh, vẻ ngoài hiền lành, ôn tồn, lịch lãm phong độ, cho dù gϊếŧ bao nhiêu người thì vẫn có thể chạy thoát khỏi pháp luật. Cốt truyện như vậy, có lẽ mấy đứa học giỏi các em thích xem.”

“Chị ơi, em không thích xem mấy phim kinh dị hồi hộp đâu ạ.”