“Bộ phim này có bốn phần, kể về nam chính từ khi còn nhỏ đến trung niên rồi già đi, nó là một bộ phim kinh điển của thể loại kinh dị, nam chính Hannibal được xây dựng rất tốt, có nhiều người hâm mộ, có lẽ là nhân vật kỳ dị có nhiều mị lực nhất. Hannibal là một thiên tài, khác với tội phạm gϊếŧ người khác, anh ta lịch lãm đến mức người xem phim không thể nào ghét được.”
Giang Nhan quan sát phản ứng của anh, thấy anh nhíu mày.
Phần lớn mọi người sẽ cảm thấy khó chịu khi nghe kể về phim kinh dị, nhất là phim có quái nhân, phản ứng của Kỳ Hàn hoàn toàn hợp lý.
“Đây là sở thích của cô, chỉ cảm thấy mấy đứa có chỉ số thông minh cao như tụi em sẽ thích nên mới để cử thôi. Có đôi khi cô khá tò mò về động cơ gây án của tên tội phạm IQ cao đó.”
“Chị rất thích xem bộ phim đó sao?”
Anh thích gọi Giang Nhan là chị, thay vì là cô giáo như những người khác.
Miệng ngọt ngào, thuộc về loại học sinh “có EQ”.
“Rất thích, quá trình thay đổ tâm lý của nhân vật đáng để nghiên cứu. Kẻ gϊếŧ người càng thông minh thì càng khiến người ta tò mò. Nói chung thì câu chuyện của họ khá thú vị.”
“Chị xem có sợ không?”
“Không.”
“Vẫn nên xem ít lại, xem phim kinh dị sẽ ảnh hưởng nhiều đến giấc ngủ, nên xem mấy phim tình yêu nhẹ nhàng để thư giãn hơn.” Hàng Án nghiêm túc đề nghị, “Cũng có thể xem mấy chương trình hài hước.”
Giang Nhan muốn nói tiếp nhưng tiếng chuông vào học vang lên.
Ánh mắt của cô vẫn đặt lên người Kỳ Hàn, nhìn chằm chằm một lúc lâu, nhìn đến mức Hàng Án mất tự nhiên thay đổi dáng ngồi, chân tay có chút cứng, vết đỏ trên má xuất hiện rồi biến mất, lặp đi lặp lại.
Hai tiết sau, Giang Nhan không nghe giảng mà đặt trọng tâm lên người Triệu Cần và Lý Giai Giai.
Tư thế ngồi của Triệu Cần còn thẳng hơn so với Hàng Án, giống như một cây tùng, bất động không nhúc nhích.
Về phần Lý Giai Giai, tính cách tương đối hoạt bát và năng động, ra chơi sẽ nói chuyện, chơi đùa với các bạn.
Rõ ràng, duyên qua đường của Lý Giai Giai tốt hơn Triệu Cần.
Chẳng lẽ tiêu chí chọn người của những người đó là người có duyên qua đường không tốt, như vậy sẽ dễ ra tay hơn?
Đây chỉ là suy đoán của Giang Nhan, không có chứng cứ rõ ràng.
Buổi trưa, Giang Nhan ăn cơm trong căn tin trường, nhà trường đã sắp xếp cho cô một phòng nghỉ, trong thời gian nghỉ trưa, cô đọc những thông tin liên quan đến Triệu Cần và Lý Giai Giai, đột nhiên nhớ đến dãy số lạ gửi bức ảnh kia đến, cô thử gửi tin nhắn cho đối phương.
“Tôi đang ở phòng nghỉ tầng 5 của toà Hưng Đức, anh có muốn đến đây không?”
Cùng lúc đó gửi tin nhắn cho bạn thân, vừa nhìn đồng hồ vừa đếm thời gian.
Năm phút trôi qua, không có phản ứng, mười phút trôi qua vẫn không có hồi âm.
Đối phương sử dụng số ảo, Giang Nhan không mong đợi có thể liên lạc vơi người đó, chỉ dựa vào vận may mà thôi.
Đợi mười lăm phút, cô đặt điện thoại xuống, chuẩn bị chợp mắt một lúc.
Đúng lúc này, điện thoại rung, cô ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện, một số điện thoại khác gửi tin nhắn tới
“Nghỉ ngơi đi, buổi chiều tốt lành.”
Cả một buổi trưa Giang Nhan không ngủ, đến gần hai giờ chiều, bạn thân mới trả lời tin nhắn.
“Không được, đối phương quá xảo quyệt, không có cách nào lần ra địa chỉ IP của anh ta.”
“Anh ta có thể nhận được tin nhắn tớ gửi đến, sao lại không tra ra được?”
Bạn tốt: “Đối phương là cao thủ, rất lợi hại.”
“Chắc chắn đang ẩn mình trong trường cấp ba Minh Đỉnh.” Giang Nhan chắc chắn, chỉ cần cô nhắm chuẩn mục tiêu thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, “Cậu cảm thấy học sinh giỏi nhất khối có khả năng bị nghi ngờ không?”
“Học sinh cấp ba?”
“Ừ.”
“Này cũng không nói trước được, hiện tại mấy đứa trẻ con rất giỏi máy tính, có nhiều hacker chỉ mới mười mấy tuổi. Nhưng so về chỉ số thông minh, thì thể lực và tốc độ cũng rất quan trọng, lẻn vào nhà người khác, chắc chắn mọi phương diện đều xuất sắc.” Cách vài giây bạn thân gửi đến một dấu chấm hỏi, “Có người khiến cậu nghi ngờ à?”
“Trực giác.”
“Tin tưởng trực giác của cậu, cậu chưa từng sai.”
Giang Nhan tắt điện thoại.
Nếu hiệu trưởng Thiện không phóng đại thì Háng Án rất giỏi thể thao, phải tìm cách tiếp cận khác mới được.