Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Tôi

Chương 19

Năm nào cũng có giáo viên thực tập đến đây, đối với giáo viên thực tập, học sinh có mức độ tiếp nhận và bao dung rất cao, tràng pháo tay là sự công nhân của họ đối với Giang Nhan.

Sau khi giới thiệu bản thân, Giang Nhan đi đến chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn cho cô ở phía sau, gần như tất cả học sinh đều nhìn cô ngồi xuống.

Giáo viên ngữ văn tiếp tục giảng bài.

Có một vài học sinh lén quay đầu đánh giá Giang Nhan, có tiếng thì thầm.

“Cô giáo thực tập xinh quá.”

“Sau này cô ấy sẽ dạy lớp chúng ta chứ?”

Trường cấp ba Minh Đỉnh khác với một bàn hai người lúc Giang Nhan học cấp ba, hiện tại mỗi người ngồi một bàn, tương đối gần nhau, một lớp có khoảng 40 học sinh.

Giang Nhan ngồi ở giữa cửa sau, một cái ghế nhỏ, lắng nghe với các em học sinh.

Ngồi bên cạnh cô là chàng trai cùng lớp với Hàng Án ngày hôm qua, cô lén nhìn giáo viên ngữ văn, thấy giáo viên ngữ văn không chú ý đến khu vực phía sau thì quay đầu sang hỏi Giang Nhan, “Cô Giang, cô thật sự đến trường chúng em thực tập ạ?”

Giang Nhan mỉm cười, gật đầu.

“Vãi.” Chàng trai suýt chút nữa thì nhảy dựng, “Cô là bạch phú mỹ*! Trường học của cô có yêu cầu thực tập không? Cô là sinh viên năm tư? Ngày hôm qua cô trang điểm đậm quá, em không nhận ra cô là sinh viên.”

Trước đây bọn họ từng tiếp xúc với những giáo viên thực tập khác, chỉ cần tích cách của họ hướng ngoại, cách biệt tuổi tác không lớn thì sau giờ học có thể nói chuyện với học sinh như bạn bè, các học sinh trong lớp về cơ bản đã biết tình huống của sinh viên đại học.

Giang Nhan không trả lời, hếch cằm ra hiệu về phía bảng đen, chàng trai cũng nhìn theo, bắt gặp ánh mắt sắc bén của đối phương, lập tức cúi thấp đầu như rùa đen rụt cổ, không dám nói câu nào nữa.

Giang Nhan mỉm cười, không nói lời nào.

Ánh mắt của cô rơi vào người Hàng Án, đang ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn bảng đen, không hề bị bọn họ làm ảnh hưởng.

Giang Nhan nhìn sườn mặt của cậu, mũi rất cao, lông mi dài, làn da đẹp đến khó tin.

Mấy cậu bé ngày nay rất giỏi trong việc chăm sóc bản thân.

Xuất phát từ trực giác, cô vẫn cảm thấy Hàng Án có gì đó không ổn.

Mặc dù đã thay sang quần áo trẻ trung, đi giày trắng, trang điểm nhẹ nhàng nhưng Giang Nhan vẫn cảm thấy mình lạc lõng với những học sinh trong lớp học này.

Cô ra trường lâu lắm rồi, nhất là ký ức thời cấp ba, rất mơ hồ.

Chàng trai kia gọi cô là dì cũng không quá.

Sự hiện diện đột ngột trong phòng học khiến đôi mắt của giáo viên ngữ văn nhìn Giang Nhan rất nhiều lần, vốn dĩ Giang Nhan không phải kiểu người nói nhiều, cũng không có ý định nói chuyện với học sinh trong giờ để làm xáo trộn trật tự , khi giáo viên ngữ văn đưa mắt ra hiệu cho cô, cô lập tức lấy giấy và bút ra giả vờ ghi chép, đồng thời lặng lẽ quan sát từng học sinh trong lớp.

Theo thông tin cô có được cho đến nay, mục tiêu mới của những học sinh đó là thành viên của ủy ban học tập, một cô nữ sinh tên Triệu Cần.

Giang Nhan liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên người cô gái ngồi chéo đối diện với Hàng Án, cô gái này ngồi ở giữa của dãy bàn trong cùng.

Thành tích ổn định trong top 10 của lớp, là một học sinh giỏi, đi học ngồi ngăn ngắn trong lớp, nhìn sườn mặt có thể thấy rất ngoan ngoãn.

Giang Nhan nhìn sang chỗ khác, tiếp tục quan sát những người còn lại.

Sắp đến giờ tan học, cậu học sinh bên cạnh di chuyển, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Cô Giang, em tên là Linh Dũng.”

Giang Nhan: “Họ của em rất độc đáo.”

“Nhiều người cũng nói như vậy. Cô Giang, cô dạy chúng em môn gì ạ? Hôm nay nhìn cô rất trẻ trung, ăn mặc cũng thế, bộ đồ này rất thích hợp với cô.”

Cách ăn mặc ngày hôm qua, đi giày cao gót, trông giống như một cô giám đốc thành đạt trên TV.

Lời khen này lập tức khiến Giang Nhan nhớ đến bức ảnh ở cổng trường, cô nhìn Linh Dũng: “Không giống dì à?”

Linh Dũng xấu hổ gãi đầu: “Hì hì, tại em không biết cách ăn nói, không đâu ạ, cô Giang trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, sao có thể là dì được.”

Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, Linh Dũng hạ giọng, tiến sát vào Giang Nhan: “Cô Giang, cô giàu như vậy mà còn cần phải đi thực tập ạ? Cô chỉ cần tìm bừa người nào đó hỗ trợ đóng dấu chứng minh là xong rồi.”

“Em học tập như thế nào?” Giang Nhan hỏi lại.

Linh Dũng lập tức giống như cây củ cải héo: “Nói về điểm số không thú vị.”

“Vậy em và cô không cùng một loại người, cô học rất nghiêm túc.” Giang Nhan lướt qua nhìn về phía Hàng Án, “Cô giống như Hàng Án ấy.”

“Vãi, cô Giang, cô đừng khoác loác.” Giọng nói của Linh Dũng trở nên to hơn: “Thành tích học tập của Hàng Án không dễ có người bằng được, cô học trường đại học nào?”

Đúng lúc này hàng Án quay đầu nhìn bọn họ.

“Bắc Kinh.” Giang Nhan nói.

“Mẹ kiếp, trước kia cô cũng là học sinh giỏi.”

Giang Nhan không hiểu tại sao mình lại nói nhiều như vậy, thật ra bọn họ không quá thân thiết, cô nhìn chằm chằm Hàng Án, tiếp tục nói, “Hàng Án, cô đã đọc thành tích học tập của em với các bạn trong lớp, vẫn luôn đứng thứ nhất, giỏi lắm."

“Học không khó.”

Hàng Án được cô khen thì bày ra dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng.