Tôi đặt túi xách xuống sô pha, ngồi bên cạnh anh.
Sắc mặt Nghiêm Hy lại ửng đỏ giống lúc sáng, tôi nghi ngờ có phải lại phát sốt nữa không, định đưa tay lên sờ nhưng anh nghiêng đầu tránh đi: "Cơm xong rồi, em vào ăn đi."
Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác Nghiêm Hy tránh nhìn thẳng vào mắt tôi, chắc chắn là có chuyện muốn lảng tránh.
"Anh không ăn sao?"
"Anh ăn rồi, em ăn đi." Anh ung dung ngồi đọc sách, không giống một người đang bị bệnh.
"Vậy tôi cũng không ăn. Tôi có vài chuyện muốn hỏi anh." Tôi dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Lúc này anh mới nhìn tôi: "Làm sao vậy?"
"Lúc nãy có một bà cụ nói rằng, số mệnh của tôi đã tận từ lâu."
Thần sắc trong mắt anh khẽ động, tôi liền biết những lời này không phải nói bừa.
"Vậy cho nên, đây là nguyên do những năm qua tôi thường xuyên gặp phải huyết tai ương?"
"Bà cụ còn nói với em những gì?" Nghiêm Hy nhíu mày, lộ rõ vẻ không vui.
"Anh có chuyện giấu tôi?" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, muốn tìm chút gì đó trong đôi mắt sâu thẳm này.
"Anh hỏi bà cụ còn nói những gì với em?" Nghiêm Hy rất ít khi tức giận, nhưng khi tức giận sẽ không hề cao giọng, ngược lại giọng càng trầm hơn, trên gương mặt toàn là vẻ lạnh lẽo.
Tôi có hơi sợ dáng vẻ này của anh, dẫu sao tôi cũng là do Nghiêm Hy nuôi lớn: "Bà cụ còn muốn gặp anh học hỏi, chỉ vậy thôi."
Có lẽ thấy mình dọa sợ tôi, vẻ mặt anh hòa hoãn đôi chút: "Ừm."
Chỉ một tiếng 'ừm' bật ra từ cổ họng, sau đó lại tiếp tục đọc sách.
Lúc này l*иg ngực tôi bị lửa giận đốt đến khó chịu, như vậy là có ý gì chứ. Ừm?
"Cái gì anh cũng không nói với tôi, cái gì anh cũng giấu tôi, Tả Linh năm nay hai mươi lăm tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa. Anh nghĩ tôi dễ gạt nên cứ vậy qua mặt tôi sao? Chuyện ly hôn, có nỗi khổ gì anh cứ nói thẳng ra, anh dùng cái lý do chó má đó tổn thương tôi vui lắm sao? Chỉ cần anh mở miệng giải thích tôi liền tin, vì sao anh lại không giải thích chứ? Tại sao chứ?" Tôi hét vào mặt anh, trên mặt là nước mắt giàn giụa.
Nhìn tôi kích động, anh ôm tôi vào lòng. Lúc này tôi mới biết người anh đang rất nóng, nóng như lửa đốt. Tôi hốt hoảng, nhưng anh ôm tôi rất chặt, căn bản không vùng ra được.
"Chuyện ly hôn, anh thật sự không nhớ gì cả. Vì anh làm em buồn, em muốn phạt anh thế nào cũng được, đừng tự mình sống buông thả mất tinh thần nữa được không?"
"Vì sự xuất hiện của anh nên tôi mới như vậy, phạt thế nào cũng được sao? Vậy thì anh cút khỏi mắt tôi đi."
Tôi cảm nhận được những lời nói vừa rồi làm cơ thể anh trở nên cứng ngắc. Tôi dễ dàng đẩy anh ra, chạy vào phòng.
Thành công làm anh đau lòng, nhưng tôi không có một chút cảm giác vui vẻ của người chiến thắng, tôi cũng cảm thấy rất khổ sở. Ở bên nhau nhiều năm như vậy, có chuyện gì không thể thắng thắn với nhau cơ chứ?
Tôi khóc trong phòng rất lâu, đến tận nửa đêm.
Lúc này tôi thấy cả người mệt lã, thêm cả đói bụng. Nhưng tôi không có tâm trạng ăn cơm, mâm cơm Nghiêm Hy nấu cho tôi hiện tại có lẽ đã nguội lạnh rồi.
Tôi cuộn người trong chăn, nhắm mắt cố để bản thân chìm vào giấc ngủ.
Bên cạnh lún xuống, Nghiêm Hy vòng tay qua lật người tôi quay lại, để tôi đối diện với anh. Sau đó ép đầu tôi vào l*иg ngực anh.
Tôi không biết buổi tối anh đã đi đâu, lúc nãy rõ ràng nóng như lửa đốt, bây giờ cơ thể lại lạnh như vậy.
Anh vuốt ve tóc tôi: "Để anh ở cạnh em vài ngày, rồi anh sẽ chấp hành lệnh phạt của em. Có được không?" Anh trầm giọng nói trên đỉnh đầu tôi.
Nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc, trước đây mỗi khi anh dỗ dành tôi đều dùng giọng điệu này. Vậy mà cớ gì chúng tôi lại trở thành thế này chứ?
"Nghiêm Hy, chỉ cần anh giải thích một câu, chỉ một câu thôi, để tôi biết chuyện gì đang xảy ra, có được không?" Tôi nức nở.
"Anh không nhớ gì cả, cũng không biết một tuần qua mình đã đi đâu." Tôi nghe thấy anh thở dài.