Tôi không biết mình nên nói gì tiếp theo. Anh quên thật, tôi cũng không cách nào khiến anh nhớ lại. Còn nếu quên giả, ai có thể đánh thức người đang vờ ngủ chứ?
Lúc tôi nằm trong vòng ôm quen thuộc, sắp chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy anh thì thầm: "Đối với anh, em mãi là cô công chúa nhỏ."
Nước mắt tôi bất giác lăn dài, ướt đẫm một góc chăn.
Mấy ngày sau đó chúng tôi như thể chưa từng ly hôn, tôi cũng gần như thôi miên bản thân để mình quên mất chuyện đó như Nghiêm Hy.
Nhưng tôi phát hiện, Nghiêm Hy có vấn đề.
Sáng nào tôi thức dậy cũng thấy anh ấy phát sốt, dù anh ấy cứ nói rằng không sao, ân cần bày bữa sáng cho tôi.
Và còn, anh ấy không muốn ăn cơm cùng tôi. Anh ấy luôn ăn trước khi tôi thức dậy, buổi tối thì ăn trước khi tôi đi làm về.
Tôi từng hỏi sao anh ấy không đợi tôi về ăn cùng, thậm chí hôm trước tôi còn cố tan ca về sớm để ăn cùng anh, vậy mà lần nào anh ấy cũng nói đói bụng nên ăn trước.
Trước đây anh ấy không như vậy, chỉ cần có thời gian đều hận không thể ở cùng tôi, làm mọi thứ cùng nhau.
Thêm một vấn đề nữa, anh không còn hứng thú chuyện vợ chồng. Trước đây anh ấy đối với chuyện chăn gối có thể ví như mãnh hổ, mạnh mẽ, ăn không biết no. Vậy mà giờ đêm nào cũng chỉ ôm tôi ngủ.
Dù không muốn nghĩ ngợi lung tung, nhưng tôi biết, Nghiêm Hy có vấn đề. Anh ấy không bình thường, anh ấy đang giấu tôi chuyện gì đó.
Hôm nay tôi vẫn đi làm như mọi khi, nhưng xuống dưới tầng, tôi lại gọi điện cho sếp xin nghỉ. Tôi muốn biết rốt cuộc Nghiêm Hy đang giấu tôi chuyện gì, thế là sau khi được sếp cho nghỉ, tôi liền quay trở lại, nhưng không vào nhà.
Tôi đứng ở mép tường chỗ cầu thang bộ, nơi cách căn hộ của chúng tôi không xa, trong lòng hạ quyết tâm, hôm nay Nghiêm Hy đi đâu, làm gì tôi đều phải bám theo.
Chỉ có điều, tôi đứng ở đó nửa buổi, đến khi hai chân mỏi nhừ vẫn chưa thấy anh ấy ra ngoài.
Sự kiên nhẫn ít ỏi của tôi bị đốt sạch. Một người luôn bận tối mặt như anh ấy sao đột nhiên lại trở nên nhàn rỗi thế này, lẽ nào đã phá sản?
Tôi gọi điện cho thư ký riêng của Nghiêm Hy để xác nhận suy nghĩ trong lòng.
Đầu bên kia nhận máy rất nhanh, tôi nghẹn họng, bởi vì không thể mở miệng hỏi công ty đã phá sản chưa, như vậy quá kỳ quặc. Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nghiêm tổng đâu?"
"Nghiêm tổng đi công tác chưa về, thưa phu nhân." Thư ký ở đầu dây bên kia cung kính đáp.
Thì ra mượn cớ công tác để ở nhà nghỉ dưỡng sao?
Đôi chân mỏi nhừ nhắc nhở tôi đừng tiếp tục làm chuyện vô ích. Thế là tôi không đợi nữa, tôi phải vào nhà để giải thoát cho đôi chân này.
Vừa mở cửa, tôi thậm chí không nghe thấy tiếng mình hít thở nữa.
Nghiêm Hy đứng ở cửa sổ sát sàn, rèm cửa được kéo kín, nhưng anh vẫn quay mặt ra ngoài, không biết đang nhìn cái gì.
Và cơ thể anh, gần như... trong suốt?
Anh quay lại nhìn tôi, tôi không thể tin vào mắt mình, chỉ mấp máy môi nói ra được hai chữ: "Nghiêm Hy..."
Anh tiến về phía tôi, đến khi anh đỡ lấy cánh tay tôi, tôi mới biết cả người mình đang run rẫy.
"Em sao vậy?" Anh cất giọng trầm thấp.
Tôi nâng mí mắt nhìn anh, hình ảnh anh hiện ra rất rõ ràng trước mặt. Tôi lắc lắc đầu, cảm giác có hơi choáng váng.
"Em thấy không khỏe nên xin nghỉ một hôm." Tôi lảo đảo bước về phòng.
Ban nãy là tôi bị ảo giác sao?
Nghiêm Hy ân cần lấy nước ấm cho tôi, sau đó nấu cho tôi một bát cháo.
Tôi nhìn Nghiêm Hy lại lần nữa phát sốt, đầu óc có chút hỗn loạn.
Chúng tôi không giống ngày xưa nữa, dù đã xem như chuyện ly hôn chưa từng xảy ra, hai chúng tôi cũng không thể trở về như ngày trước.
Giữa tôi và anh xuất hiện vách ngăn, mà vách ngăn đó chính là một bí mật, bí mật của Nghiêm Hy, bí mật bị Nghiêm Hy lãng quên.