Tấn Công Từng Bước

Chương 11.1: Triển lãm tranh

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh.

Chín giờ sáng thứ Bảy, đến lần thứ ba đối phương không nghe máy, Lục Ngư bấm ngắt máy, xách vali cỡ nhỏ ra ngoài.

Hai giờ sáng, Tống Tập Mặc bị một cú điện thoại đánh thức, lúc đó Lục Ngư đang ngủ mơ màng, không nghe rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ biết Tống Tập Mặc nhận được điện thoại sau đó lập tức thay đồ đi ngay.

Anh để lại lời nhắn cho Lục Ngư rằng: Bệnh viện có chuyện gấp.

Đây cũng không phải lần đầu tiên, Lục Ngư đọc tin nhắn xong thì đi rửa mặt trang điểm, ăn sáng xong, cô đợi đến lúc gần đi mới gọi điện cho Lục Tập Mặc, muốn hỏi anh có còn đi không.

Thật ra không cần hỏi thì trong lòng cô cũng có đáp án rồi, chắc chắn anh không đi được.

Cô trả lại một tấm vé máy bay, chỉ lấy lại được một nửa số tiền. Ngày xưa Lục Ngư hoàn toàn không để ý chút tiền ít ỏi này, nhưng bây giờ... Cô biết kiếm tiền khó khăn như thế nào.

Tất cả chi tiêu trong nhà đều do một mình Tống Tập Mặc chi trả, kể cả khoản nợ sáu trăm triệu của Tống Dư Hàn, Tống Tập Mặc cũng kiên quyết ký hợp đồng trả nợ. Công việc ở bệnh viện, cổ phần của quỹ đầu tư cứ đến kỳ là phải nộp, tiền của Tống Tập Mặc kiếm được có liên quan trực tiếp đến những gì anh bỏ ra. Bây giờ cô đi làm rồi mới biết thì ra một tuần làm việc năm ngày, mỗi ngày tám tiếng, một tháng cũng chỉ kiếm được hai mươi ngàn mà thôi. Mà kiểu lính mới hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc toàn thời gian như cô, đến hai mươi ngàn cũng không có.

Lúc trước, trong mắt của Lục Ngư, hai mươi ngàn thì làm được cái gì? Cô nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ.

Chuyến bay một tiếng cũng không tính là lâu, sau khi xuống sân bay, Lục Ngư đến khách sạn trước, ngủ một giấc cho đã để lấy lại tinh thần, lúc thức dậy, cô trang điểm lại sau đó mới nhớ ra phải xem điện thoại di động.

Có hai cuộc gọi nhỡ, Lục Ngư vừa gọi lại, bên kia đã lập tức bắt máy: “Cậu làm gì vậy, sao gọi điện không bắt máy?”

Lục Ngư nhìn vào gương sửa sang tóc tai lại một chút: “Đang ngủ, sáng dậy sớm quá. Tìm tôi làm gì?”

“Còn làm gì nữa, không có thiệp mời thì bà cụ như cậu phải vào bằng cách nào?” Lâm Sâm thấy mắc cười.

“Ờ, quên mất chuyện này. Tôi đang ở khách sạn, cậu đến đón tôi đi.”

Đầu dây bên kia ngừng lại vài giây: “Tống Tập Mặc không đến à.”

“Anh ấy có việc gấp.”

“Được, thế cậu ăn cơm không? Tôi biết một nhà hàng hải sản khá ổn áp, ăn xong rồi đến triển lãm tranh cũng vừa kịp. Tôi tới ngay đây.”

Hai người cũng xem như ăn ý, Lục Ngư vừa ra khỏi khách sạn đã nhìn thấy Lâm Sâm đến nơi, anh ấy lái một chiếc xe thể thao đắt tiền màu vàng chói lóa.

Địa chỉ tổ chức buổi triển lãm tư nhân lần này không phải là hành lang trưng bày và phòng triển lãm thường thấy, mà là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp nằm cạnh biển. Từ nhà hàng của Lâm Sâm chọn đến câu lạc bộ tốn khoảng hai mươi phút lái xe.

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào một căn phòng riêng quay mặt về phía biển, ghế ngồi đã sớm được bày đệm lưng mềm mại, trước cửa sổ sát đất trưng đầy hoa tươi. Lục Ngư nhướng mày: “Ăn có bữa cơm thôi mà cậu làm rườm rà thế này làm gì?”

Lâm Sâm nghiêng đầu: “Chẳng phải cậu thích cái này lắm sao, đến, ngồi đi.”

Nhìn từ đây ra ngoài, cảnh biển màu xanh biếc cùng với cánh buồm trắng trên biển như tô điểm cho nhau, màu sắc trong trẻo làm lòng người vui sướиɠ và yên bình một cách lạ lùng.

“Sao hả, cũng được nhỉ?”

Lâm Sâm rót một ly nước cho cô.

“Không tệ không tệ.” Lục Ngư bưng ly nước lên uống một hớp.

“Này, cái đó...” Lâm Sâm cố gắng để giọng nói của mình có vẻ tự nhiên: “Người kia của cậu có đến không?”

Thức ăn được bưng lên rất nhanh, Lục Ngư nếm thử một lát cá sống trước: “Ừ, ngon quá!”

Nghe Lâm Sâm hỏi như vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, bèn gắp thêm một lát nữa: “Ai biết đâu, có lẽ không đến nữa. Đến được một lát lại phải quay về, mắc công lắm.”

“Chậc, biết trước tôi đã mua vé máy bay chung chuyến rồi.”

“Cái này thì liên quan gì đến vé máy bay?” Lục Ngư phồng má lên: “Hai người các cậu thật thú vị, hôm đó anh ấy hỏi cậu có đến không, bây giờ cậu lại hỏi anh ấy có đến không, hai người thân thiết như vậy từ bao giờ thế, có phải có chuyện gì mà tôi không biết hay không?”