Hôm xem mắt, Tống Tập Mặc cũng tới, hơn nữa còn đến trễ. Lục Ngư va vào lòng anh ở bên ngoài nhà vệ sinh, anh quá cao nên mặt cô đυ.ng phải ngực anh. May là anh mặc quần áo màu đen, nếu không thể nào cô cũng phải để lại dấu son đỏ cho bằng được.
Cô lại ngẩng đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt kia... Lục Ngư chỉ mất nửa giây lại suy nghĩ miên man.
Với tính cách nghịch ngợm thấy ai yêu người đó của cô cả Lục, vừa gặp đã rung động, thế còn không mau tóm lấy?
Nhưng giây tiếp theo, Tống Dư Hàn đã đến. Lục Ngư nghe thấy anh ấy gọi “Tiểu Mặc”, sau đó người phía trước quay đầu kêu “anh”.
Cô cả Lục ngây người tại chỗ, đây là câu chuyện máu chó gì thế?
Nhưng cô lại nghĩ, dù sao cũng phải tiếp xúc với con trai nhà họ Tống, lớn nhỏ có khác gì đâu?
Bữa cơm này cô cứ ngây ngẩn, mãi đến lúc sắp đi, cô giả bộ nói mấy câu khách sáo, cứ nói mãi rồi cọ lên đầu gối của Tống Tập Mặc ở dưới gầm bàn. Lúc trông thấy vẻ mặt đối phương từ thản nhiên cho đến khi trong mắt đầy ngạc nhiên, Lục Ngư đã thầm quyết trong lòng, chính là anh.
Giờ khắc này, Tống Dư Hàn chứng kiến toàn bộ tình hình trên bàn ăn.
Anh ấy không quan tâm Lục Ngư thất thần nghĩ gì, Tống Dư Hàn chỉ biết, Tống Tập Mặc đang gắp thức ăn cho cô như thể nuôi con gái.
Tống Dư Hàn nheo mắt, nhìn đôi tay kia của em trai, chỉ thấy đáng tiếc. Có rất nhiều cô gái xứng đôi với anh, nhưng anh lại phải lòng tiểu yêu tinh tâm tư không vững này.
Cơm nước xong, Tống Dư Hàn nói: “Hai đứa về giờ cũng tối rồi, tối nay ở lại đây đi.”
Tống Tập Mặc nhìn Lục Ngư.
Tống Dư Hàn liếc nhìn anh, im lặng hai giây rồi lại nói: “Lần này khách hàng có tặng mấy bức tranh, anh giữ cũng chẳng làm gì, nếu em thích thì cứ cầm đi.”
Hai mắt Lục Ngư sáng ngời: “Thế em đi xem một chút!”
Gió biển về đêm hiu hiu, rất mát. Hai anh em đứng trên ban công có tầm nhìn rộng rãi, nhìn về nơi xa, trò chuyện câu được câu không.
“Hai đứa đã kết hôn cũng ba năm rồi, không định sinh con à?”
Nghe thấy vậy, Tống Tập Mặc mỉm cười: “Anh, anh còn quản cả chuyện này cơ à?”
“Anh đang nhắc em đó. Em định cứ thế nuông chiều, mặc cho em dâu thích làm gì thì làm như thế à?”
“Cô ấy vẫn còn nhỏ. Chuyện con cái sau này hẵng bàn, nếu cô ấy không muốn thì không sinh cũng được.
Tống Dư Hàn quay lưng tựa lên lan can, châm một điếu thuốc. Nghe thấy câu này của Tống Tập Mặc, anh ấy khẽ cười giễu một tiếng.
“Không sinh ư, em tưởng rằng chỉ dựa vào mình thì thật sự có thể trói buộc em ấy cả đời à?”
Tống Tập Mặc im lặng.
Trên ban công cứ yên tĩnh như vậy, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển liên miên ở phía xa. Tống Dư Hàn hút xong một điếu thuốc: “Tự em nghĩ cho kỹ.”
Sau khi anh ấy rời đi, chỉ còn lại một mình Tống Tập Mặc đứng ở nơi không có ánh đèn này. Làn gió biển thổi đến mang theo vị tanh mặn, anh nhắm mắt lại cố không nghĩ tiếp.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng loẹt xoẹt lên lầu của Lục Ngư, lúc này anh mới mở mắt ra, quay người đi vào phòng.
Chưa đầy hai mươi phút, Lục Ngư đã lôi sáu bức tranh ra bày trong phòng ngủ, lúc Tống Tập Mặc trở lại, cô đang sờ cằm đi đi lại lại trong phòng.
Thấy anh, Lục Ngư hớn hở vẫy tay.
“Chậc, chậc, chậc, bức này, còn cả bức này nữa! Trước kia em vẫn không tìm được, hóa ra là ở đây.”
Một đôi tay vòng tới từ sau lưng, Tống Tập Mặc gác cằm lên vai Lục Ngư, ôm trọn lấy cô rồi nghiêm túc nghe cô kể mỗi bức tranh là do ai vẽ và nguồn gốc ra đời của nó.
“Ôi!” Cô nói được một nửa đột nhiên lái sang chuyện khác: “Anh thật sự có thể đi cùng em à? Thế em đặt hai vé máy bay nhé?”
“Ừ.” Anh nói: “Đặt đi, chúng ta cùng đi.”
“Thế anh không cần lo gì hết, cứ nghe em, để em sắp xếp, coi như đi du lịch ngắn ngày vậy!” Lục Ngư đã lên sẵn kế hoạch.
“Ừ.” Tống Tập Mặc cười đáp lại.
Họ đã kết hôn ba năm rồi nhưng còn chưa từng đi du lịch cùng nhau.